Edit: Thu Lệ
Nhìn tình hình trên chiếu, Minh Phỉ trực giác có cái gì đó không đúng, không tự kìm hãm được liền cẩn thận suy nghĩ những lời Viên Mai Nhi đã nói lúc nãy một lần nữa, lập tức phát hiện chỗ sơ hở. Viên Mai Nhi nói Minh Tư ngồi trong đình ngủ thiếp đi, cho nên không nghe có người gọi nàng, nhưng bên người nàng rõ ràng còn có một Nhân Thảo đi theo. Nàng ngủ thiếp đi, chẳng lẽ Nhân Thảo cũng ngủ thiếp theo? Hiển nhiên không thể nào, đã như vậy, tại sao Nhân Thảo nghe có người tìm nhưng không lên tiếng trả lời? Trong lúc này xảy ra chuyện gì?
Hiện tại, Minh Phỉ chỉ hy vọng Minh Tư không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, hại người lại hại mình. Mấy lần nàng nhín lén Trần thị, chỉ thấy có nụ cười của Trần thị là không tốt lắm, còn mặc kệ là gắp thức ăn mời rượu, tay đều vững vàng, ngay cả trâm cài trên lưu tô cũng rung lắc, nên nói chuyện cười thì nói, nên phạt rượu thì phạt rượu, biểu hiện thật sự rất ổn thỏa, chính là đôi tròng mắt cũng rạng rỡ phát sáng. Vì vậy lại bỏ qua mấy phần hiểu lầm trong lòng này đi hơn phân nửa.
Sau khi bữa tiệc giải tán, ngoài dự đoán của mọi người là chuyện vẫn xảy ra. Viên gia cố ý đánh xe đưa Minh Tư về nhà, trên xe ngựa rèm che cực kỳ chặt chẽ, ngay cả các tiểu thư muốn đi thăm Minh Phỉ, cũng bị Dư ma ma coi chừng xe ngựa lấy lý do sợ Minh Tư bị gió thổi lạnh, cảm cúm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13500/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.