Chương trước
Chương sau
Editor: Thư
Trần thị nghe Đường đại phu nói xong, yên tâm một chút. Hiện tại liền chờ Thái quang đình nơi đó tin.
Lại nói Thái Quang Đình thu được tin của Trần thị, đột nhiên ý thức được thân phận của Minh Phỉ lúc trước đích xác không làm cho người ta vui thích được. Vì thế liền đi tìm Lý Bích, theo như thư của Trần thị mà nói cho hắn nghe, thăm dò nói: "Là ta sơ sót, ta nên nói chuyện trước đây của Minh Phỉ một lần cho huynh nghe."
Lại nói sau khi Lý Bích nghe xong, cười nhẹ một tiếng, nói: "Y như huynh nói, chẳng phải ta cũng khắc chết tất cả thân nhân của ta đó sao? Nhà các huynh tốt xấu gì vẫn còn gia đỉnh, cái gì cũng có, ta lại cái gì cũng không có rồi. Huynh phải suy nghĩ kĩ a...."
Thái Quang Đình ngẩn người, dùng sức vỗ vỗ đầu vai hắn: "Tốt lắm! Ta không nhìn lầm huynh!"
"A, nói như vậy, kỳ thật ta cũng là kẻ mang điềm xấu a." Cung Viễn Hòa đạp ánh trăng đi lắc lư đi tới, cố chen mình vào giữa hai người, đưa mắt liếc Thái Quang Đình: "Hắn là biểu đệ của huynh, hắn cầu huynh thì huynh liền chịu, còn ta thì sao? Xét tình cảm nhiều năm giữ chúng ta đi, vì sao huynh vẫn cứ thiên vị hắn chứ?"
Nghe thấy hắn giống như tiểu hài tử đang ghen tỵ làm nũng, Thái Quang Đình rót chén trà cho Cung Viễn Hòa: "Huynh lại ra ngoài lêu lổng với đám người kia nữa rồi hả? Lại uống vào bao nhiêu rượu đây?"
Cung Viễn Hòa không nói lời nào, đưa mắt nhìn Lý Bích, than thở nói: "Huynh quản ta làm gì! Các người mới đúng là người một nhà kia."
Lý Bích khoan dung cười: "Ta đi phòng bếp xem, liệu có thể nhờ người làm chút canh tỉnh rượu hay không."
Đợi đến khi Lý Bích đi xa, Thái Quang Đình mới nói: "Không phải ta đã nói với huynh rồi sao, cho dù có rốt ruột hơn nữa, cũng không cần tự chôn vùi chính mình như vậy, càng như vậy, huynh càng phải biết yêu quý thân mình mới đúng chứ."
Cung Viễn Hòa mở đôi mắt vừa rồi vẫn mờ mờ ảo ảo say lờ đờ để lộ ra một tia thanh minh, cười khổ nói: "Ta không vội, không vội thì được chắc? Khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, đương nhiên phải cố mà nắm chắc."
Thái Quang Đình nói: "Kỳ thật huynh không ngại suy xét tìm một nữ nhi gia cảnh tốt chút, cũng sẽ có thêm nhiều người giúp huynh. Đã thế thì để ta thay ngươi dọ thám chút tình hình."
Cung Viễn Hòa khẽ cười một tiếng, giơ tay nói: "Đừng! Cảm tạ! Cho dù có tìm được một cô nương tốt, nàng gả cho ta cũng không có kết quả tốt đâu. Mặc dù thành đi, sau đó không bao lâu chỉ sợ cũng bị người tìm cách phế đi thôi, hà tất gì chứ." Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới một người, sóng mắt lưu chuyển, cười huých Thái Quang Đình một phen, "Vốn là ta nhìn trúng một nàng lợi hại, kết quả đã lập tức bị huynh bán mất. Huynh không trượng nghĩa, không trượng nghĩa."
Thái Quang Đình nhíu mày nhìn Cung Viễn Hòa, thật lâu sau mới nói: "Huynh đừng trách ta. Huynh muốn cái gì của ta cũng đều được, nhưng các nàng không được. Quả thật là huynh không được tốt như hắn, mới trước đây nàng đã nếm trải nhiều khổ cực như vậy, mấy lần thiếu chút nữa toi mạng, hẳn là ta không đáp ứng để nàng lại đến nhà huynh chịu khổ."
"Nhà ta làm sao chứ? Ta sẽ ăn thịt người sao?" Mặt Cung Viễn Hòa trầm xuống trừng mắt nhìn Thái Quang Đình, Thái Quang Đình chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Cung Viễn Hòa suy sụp thở dài một hơi, thoát áo ngoài, không khách khí leo lên giường hắn nằm xuống, vô lại nói thêm: "Cái gì cũng đều có thể cho đúng không? Vậy đêm nay ta đây liền ngủ cùng huynh. Ngày mai lại kể cho huynh nghe chút nhàn thoại."
Thái Quang Đình cười khổ một cái, trịnh trọng hỏi han: "Huynh cảm thấy Lý Bích này như thế nào?"
Cung Viễn Hòa nhe răng cười: "Huynh thật sự hỏi ta à? Gần đây ta nhìn hắn không vừa mắt, nhất định phải nói hắn không tốt lành."
Thái Quang Đình nói: "Tính tình của huynh ta còn không biết? Nói mau!"
Cung Viễn Hòa nhắm mắt lại: "Ai có thể nói cho rõ ràng bây gio? Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, cho tới bây giờ tham niệm của con người không có cách nào ngăn chặn, không tới một khắc sau cùng ai cũng nói không rõ ràng được. Bây giờ thì trông rất thành thực, con người nhận thức được mười mấy năm còn có thể đột nhiên thay đổi bộ dáng, huống chi một kẻ mới quen hai năm? Ta đề nghị huynh vẫn cứ chờ thêm hai năm là tốt hơn."
Thái Quang Đình cau mày suy nghĩ một lúc, lại đẩy Cung Viễn Hòa đang buồn ngủ một cái: "Huynh với những người đó lui tới, có từng nghe danh Viên Hàn Lâm không? Lão Tam nhà ông ta như thế nào?"
Cung Viễn Hòa thấp giọng nói: "Danh tiếng không sai, là thần đồng, chỉ tiếc lại là một ma ốm sống không lâu. Nhà nhà người người ở kinh thành không nguyện gả con gái cho hắn. Tuổi còn trẻ, một bức họa ở bên ngoài phải bán từ năm trăm lượng bạc trở lên, mọi người đều nói là thực đáng tiếc cho hắn." Nói đến đây, hắn đột nhiên ngồi dậy, "Trong nhà ngươi hẳn không phải..."
"Là nhà hắn có ý kia. Mẫu thân ta còn chưa đáp ứng." Thái Quang Đình thở dài, "Thật sự không khỏe mạnh à?"
"Ta cũng không phải đại phu, sao biết hắn có thể đột nhiên khỏe lên không? Tóm lại nếu ta có tỷ muội, làm thế nào ta cũng không gả các nàng cho người như thế." Cung Viễn Hòa chuyển người lại, lẳng lặng nằm ngủ.
Lý Bích bưng canh giải rượu trở về, Thái Quang Đình đang ngồi ở dưới đèn viết thư, Cung Viễn Hòa ngủ say nồng từ lâu. Lý Bích hỏi: "Phải đánh thức huynh ấy dậy uống canh sao?"
Thái Quang Đình nói: "Không cần, huynh ấy đã ngủ thì cho ngủ đi." Một phong thơ viết xong, đóng chặt miệng thư lại, đứng dậy dăn dò gã sai vặt rất chiếu cố Cung Viễn Hòa, lại không đề cập đến chuyện Cung Viễn Hòa và hắn nói trong phòng ngủ lúc nãy.
Lập thu ngày hôm đó, Viên nhị phu nhân đặc biệt thỉnh nữ quyến Thái gia đến biệt viện tham gia Thu Diệp yến.
Sáng sớm Minh Bội vận váy áo mới hoàn toàn, cười hì hì đến Ỷ Tú viện, ồn ào muốn cho Minh Phỉ xem váy mới của nàng ta như thế nào. Trên người nàng ta là 
váy dài màu thanh trúc, thắt lưng được án theo quần áo kiểu dáng mới nhất lưu hành trong kinh thành của Triệu Tuyết Di mà làm, khó có được khi nào mà Trần thị cũng không cắt xén những thứ này, muốn làm có thể làm, đương nhiên nàng ta rất hưởng thụ.
Minh Bội liếc mắt nhìn thấy Minh Phỉ mặc áo màu tím nhạt, nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy màu xanh tím của váy, tiện tay chọc chọc: "Tam tỷ tỷ, tỷ ăn mặc cũng quá đơn thuần đi. Nhìn xem tay áo mép váy này cả hoa văn cũng không thêu. Bằng không thì cài thêm đóa hoa lên đầu được không? Đổi cái váy dài hồng xuyến kia của tỷ đi?"
Minh Phỉ soi gương sửa sang lại tóc, tỏ ra không sao mà nói: "Như vậy là được rồi. Ta thấy đã nhiều ngày thu hanh khô, nhìn những màu đỏ tía thì trong lòng lại không thoải mái."
Minh Bội có chút kỳ quái, ngày thu hanh khô cùng màu sắc quần áo có quan hệ sao?
Trần thị thấy bộ dạng của Minh Phỉ, thoáng sửng sốt, lập tức gật đầu: "Đi thôi."
Viên gia phong nhã nhất, nhân dịp lập thu, lá phong diệp chưa hồng, đột nhiên gió thu chợt nổi, có vài cây cối hơi mẫn cảm lúc này đã hơi hơi ngả vàng, càng điểm thêm lên màu sắc trời sinh vốn đã sặc sỡ của lá cây, nhìn cũng rất đặc biệt. Biệt viện này của nhà họ được kiến tạo ở lưng chừng núi, đứng từ một tầng lầu được tu dựng nào nhìn xuống cũng có thể vừa vặn bao quát được hết các loại lá cây lưng chừng núi vào trong mắt, đậm đà nhợt nhạt, vàng vàng xanh xanh, nhìn qua cũng có một vẻ đẹp đầy ý thơ.
Viên nhị phu nhân thấy cách ăn mặc của Minh Phỉ, chỉ cảm thấy nàng vừa thanh lệ đoan trang tao nhã, chỉ là quá mức đơn thuần, tiện thể cười nói: "Cách ăn mặc này của Minh Phỉ quả nhiên là thanh nhã động lòng người, bất quá tiểu cô nương cũng quá đơn thuần đi, nếu là lại thêm một áo ngoài hồng anh đào kèm theo, nói vậy càng tôn màu da hơn." Nàng là người cao tuổi, huống chi tình hình trong nhà lại như vậy nên thích màu sắc nóng bỏng nổi bật nhất.
Minh Phỉ ôn hòa cười, bày tỏ nàng đã ghi nhớ.
Trần thị cười nói: "Đứa nhỏ này xưa nay không thích những màu sắc đỏ tía kia."
"Là sao?" Viên nhị phu nhân cảm giác kinh ngạc, bảo Viên Mai Nhi dẫn ba tỷ muội Minh Phỉ cùng đi dạo chơi ở hoa viên, lại nhắc tới đề tài trọng tâm lần trước với Trần thị, tuy Trần thị vẫn không thu được tin của Thái Quang Đình, nhưng cũng nhìn ra ý tưởng của Minh Phỉ, nhìn chén trà nói: "Thực không dám đấu diếm, phía trên đứa nhỏ này còn có một ca ca, nguyên bản ta muốn tìm kiếm mối cho nàng, nhưng lão gia nhà ta nói phải chờ ca ca thành thân rồi nói. Cứ như vậy, mấy đứa bé khác đều bị trì hoãn, còn không biết phải kéo dài tới thời điểm nào nữa. Nàng còn nhỏ không sợ kéo dài, nhưng Tam công tử nhà các người..."
Viên nhị phu nhân nghe xong, sắc mặt khẽ biến lại biến, miễn cưỡng cười, nói: "Từ trước đến nay muội muội và ta thân thiết hơn so với những người khác. Muội biết ta là người nhanh mồm nhanh miệng, hẳn là không đùa vui với những chuyện cong cong quẹo quẹo thế này, muội nói thật với ta, đúng là tam nha đầu nhà muội đã có chỗ thích hợp rồi hả?"
Trần thị khó xử mà nói: "Vậy cũng không phải. Ta nói với tỷ tỷ đều là từ tình hình thực tế, tỷ cũng biết tình hình trong phủ chúng ta, muốn làm chủ cho đứa nhỏ này, thực sự ta chỉ có thể làm được một nửa. Nàng muốn hoãn lại hai năm cũng không sao cả, đúng là..."
Viên nhị phu nhân lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt ụ thành một đống cũng bật cười tới: "Ta còn cho đã có nơi chốn, nếu không phải, chúng ta cũng không gấp. Thế nào thì cũng phải đợi nàng cập kê." Khẩu khí kia tỏ rõ không phải Minh Phỉ không thể.
Trần thị không khỏi đổ đầy mồ hôi lạnh trên đầu. Nàng khó có dịp được gặp một người chơi thân với chính mình như vậy chơi, dù rất muốn bảo trì tình hữu nghị giữa đôi bên, nhưng thật sự lúc này đối phương đã khó xử nàng rồi. Nàng có chút không hiểu được, vì sao Viên gia liền nhất định phải Minh Phỉ chứ? Vốn định nói lái đi rằng sẽ giới thiệu mấy cô nương tốt cho Viên nhị phu nhân, ngẫm lại lại suy xét đến thân thể thế kia của Viên Tam công tử, nàng kiêng kị, nhà khác đương nhiên cũng kiêng kị, nếu không phải thế thì Viên Tam công tử cũng sẽ không kéo dài tới lúc này vẫn không đính hôn. Đúng là thật khiến người ta phiền lòng mà.
Viên nhị phu nhân lại làm như không chú ý tới Trần thị đang xấu hổ cùng khó xử, cười mỉm thay đổi đề tài, lại đối thi đối từ với nàng.
Viên Mai Nhi dẫn nhóm nữ hài tử tới một gốc cây gỗ hạ cổ cao chọc trời, lại đẩy bàn đu dây dưới tàng cây kia, vén tay áo nói: "Hôm nay trời đầy mây, không gió, nhiệt độ không khí thích hợp, chúng ta tới so xem ai đánh đu được cao nhất đi! Trừ bỏ người thắng nào, đám người còn lại lần lượt làm chủ thỉnh mọi người đến chơi một ngày, bao ăn bao uống."
Một đám nữ hài tử đều đang ở tuổi mê chơi mê cười, nghe vậy nhao nhao phụ họa. Tuổi của Viên Mai Nhi lớn nhất, lại là chủ nhân, dẫn đầu bỏ trâm cài xuống, lại bỏ áo khoác ngoài tay áo thùng thình đi, chỉ mặc áo nhỏ, kéo căng đai lưng, dùng khăn bao chặt căng tóc, sải bước lên bàn đu dây. Dùng lực khom người, cong chân, trầm mình xuống, nhướng thẳng lên, động thân, sau khi ưỡn ngực làm mấy động tác liên tiếp, bàn đu dây bị kéo lên, đu được càng cao, nàng hứng thú đến đây, đủ kiểu chơi đùa, mặt đỏ bừng, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc.
Triệu Tuyết Di ở phía dưới chỉ vào nàng nói: "Nha đầu kia cười đến hung hãn như vậy, hoàn toàn không có chút bộ dáng."
Đang nói, cũng bắt Viên Mai Nhi từ từ dừng lại, vuốt lại tóc tai tán loạn trên trán, thở phì phò cười nói: "Đây là sân của nhà chúng ta mà, cũng không phải ở nhà bên, cũng không có người ngoài, ngươi quản rộng quá như vậy làm gì? Không nắm chặt thời gian vui đùa, về sau có muốn ngoạn chơi như vậy cũng phải tìm cơ hội." Tiếp theo đẩy Triệu Tuyết Di một cái: "Đến ngươi, lão phu tử!"
Triệu Tuyết Di không có được tinh lực như Viên Mai Nhi, có thể đánh đu, lại đánh cho không cao, rất nhanh hứng thú thú vị chơi một hồi rồi ngừng lại, cười nói: "Ta chịu thua là được, tất cả đều là cậu mợ lấy bạc cho ta hoa, không cần bắt bản thân ta...
Còn không có nói hết liền ngừng, ngươi thật đúng là vô dụng. Viên Mai Nhi phi nàng một cái, cười hỏi Minh Phỉ: "Ngươi thì sao? Tự chính mình đánh hay là muốn chúng ta đưa?"
Minh Phỉ cười nói: "Trước kia ở quê hương ta cũng đã từng chơi đùa, bất quá chiêu trò nhiều hơn ngươi nhiều lắm, đánh hơi khó coi, trước cứ thử xem xem." Trước kia khi ở tại Ngô gia thôn, khi nhóm tiểu cô nương tiểu tức phụ ở Chính Nguyệt Lý thôn đánh đu trên cây hạ già ở đầu thôn, mỗi khi có dịp được thanh nhàn trước khi ngủ nàng cùng Phương nhi nắm chặt thời gian đã chạy tới nơi đó ngoạn chơi một hồi, khi đó nàng chỉ vì muốn cường thân kiện thể, cũng vì tạo dựng cảm tình với Phương nhi, hỏi thăm được nhiều tin tức hữu dụng từ miệng Phương nhi. Chưa từng nghĩ tới hiện giờ vậy mà còn có đất dụng võ.
Minh Phỉ chỉ mặc áo nhỏ, không cần thoát, chỉ siết đai lưng thật chặt, cất hết trâm cài, chỉ dùng một mảnh khăn màu son hồng kéo căng bao tóc lại, mới bước trên bàn đu dây, làm hai động tác, Viên Mai Nhi liền nở nụ cười: "Vừa thấy liền biết là người trong nghề rồi, ngươi đánh đu đi, xem hai người chúng ta người nào đánh cao hơn!"
Minh Phỉ đón gió nhẹ đánh lên càng  cao, lúc này vài ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu trực tiếp xuống, vừa vặn chiếu đến rừng cây bên ngoài bè tường, Minh Phỉ tắm trong ánh mặt trời, nhìn sắc xanh nông nông sâu sâu, hô hấp không khí mát mẻ, rất lâu rồi không có được cảm giác tự do du ngoạn thiên nhiên này, nàng không khỏi hơi hơi hí mắt, lộ ra một nụ cười vô cùng vui sướng, vô cùng thích ý.
Tự nhiên như vậy mà đánh đú, bàn đu dây cứ phóng về phía trước không ngừng, ngay khi muốn đạt tới điểm cao nhất, nàng đột nhiên đứng lên, đám nữ hài dưới tàng cây nữ đều đã cất tiếng khen giỏi. Ai ngờ khăn bao tóc của Minh Phỉ lại bị nàng kéo ra, đầu tóc như thác nước trút xuống xuống. Một trận gió nhẹ thổi bay, tầm mắt mơ hồ xem cũng thấy không rõ lắm, động tác của Minh Phỉ cũng chậm lại rất nhiều.
"Minh Phỉ, đừng đùa." Viên Mai Nhi kêu lên, "Tính ngươi thắng rồi!"
Minh Phỉ mỉm cười, tựa đầu lắc lắc, muốn đẩy tóc dài rũ trước mặt ra, bất ngờ, lại thấy được trên tòa lầu các cách đó không xa, một cái cửa sổ khẽ mở, Viên Tư Phác đứng cạnh cửa sổ chuyên chú nhìn chằm chằm nàng, nàng có thể nhìn thấy vẻ hơi hơi đỏ ửng trên gương mặt tái nhợt của hắn cùng đôi con ngươi lấp lánh tỏa sáng.
Minh Phỉ đang tràn đầy vui sướng lập tức giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống, từ từ thu lại tươi cười trên mặt, rốt cuộc không vực nổi hứng thú, từ từ dừng bàn đu dây lại, nhảy xuống, tiếp nhận khăn Kim Trâm đưa rồi buộc tóc lên, ra vẻ xấu hổ nhìn Viên Mai Nhi: "Tìm nơi nào đó cho ta chải đầu được chứ?"
"Để ta xem kế bên này có chỗ nào thích hợp nhất?" Viên Mai Nhi nghiêng đầu nghĩ muốn, giơ tay chỉ hướng tòa lầu các cách đó không xa: "Đi nơi này đi."
Minh Phỉ cười nhẹ một tiếng: "Quá xa, nơi này không có ngoại nhân đến đây đi?"
Cũng không chờ Viên Mai Nhi đáp ứng, đã lệnh Kim Trâm cầm hộp nữ trang tìm nơi khuất gió, đưa lưng về phía tòa lầu các kia rồi nhanh chóng chỉnh một kiểu tóc đơn giản. Rồi mới quay đầu, không lưu tâm liếc mắt một vòng nhìn đỉnh lầu các kia khung cửa sổ nửa mở đã đóng lại rồi.
Sau giờ ngọ, khách và chủ vui đủ, xe ngựa Thái gia mới vừa muốn khởi động, lại đột nhiên một tiếng sấm vang, chỉ trong vòng khoảng khắc, mây đen đầy trời, hạt mưa to như hạt đậu tương hung hăng nện xuống tới, trong trời đất nháy mắt một mảnh mênh mông.
Trần thị sầu sắp chết rồi: "Vậy làm thế nào mới tốt đây?"
Viên nhị phu nhân cười đến vui vẻ: "Trời mưa xuống, lưu khách lại. Ta đang cảm thấy vẫn có nhiều chuyện chưa nói hết với muội, hiện giờ thì tốt rồi, liền ngay cả ông trời cũng biết tâm tư của ta, giúp ta giữ người."
Loại thời tiết này thật sự không thích hợp đi đâu cả, dù trong lòng Trần thị có lại lo lắng nữa, cũng chỉ có thể ở lại chờ mưa dứt. Lại nghĩ xem mưa kia chẳng có chút gì thể hiện nó sẽ tạnh. Viên nhị phu nhân khuyên nhủ: "Trên đường đã nói ở đây có tiểu hồng sơn, vậy lưu lại một đêm đi. Chỗ này của ta sai người ta đến quý phủ nói một tiếng, Thái đại nhân sẽ không trách đâu."
Trần thị bất đắc dĩ, cũng chỉ đồng ý mà thôi.
Ban đêm mưa như trút nước rốt cục cũng biến thành mưa nhỏ giọt giọt tí tách, trong lúc Minh Phỉ ngủ nửa mê nửa tỉnh, chợt nghe được một đoạn tiếng sáo tiêu điều lạnh lẽo lạnh lùng, thổi đi thổi đến vướng mắc không ngớt, không khỏi có chút phiền muộn bất an.
Kim Trâm cách màn lụa thấy nàng trằn trọc ở bên trong, vội vàng ra ngoài cửa gọi tiểu nha hoàn Viên gia nhẹ giọng hỏi: "Lúc này ai đang thổi sáo thế?"
Tiểu nha đầu kia trả lời là Viên Tư Phác, lại nhu thuận mà nói: "Quấy nhiễu tam tiểu thư sao? Nô tỳ lại sai người đi nói."
Kim Trâm khẩn trương nói: "Không cần đâu." Rũ mắt suy nghĩ, công tử nhà này thổi sáo, tiểu nha hoàn lại có thể vì câu nói đầu tiên của nàng mà sai người đi chuyển lời, để cho ngừng thổi, đây là loại đãi ngộ gì?
Kim Trâm đi vào trong phòng, Minh Phỉ đương nhiên đã ngồi dậy, tựa vào ở đầu giường ngẩn người, thấy nàng trở vào, nói khẽ: "Kim Trâm, ngươi vào đây nói chuyện với ta."
Lúc này, tiếng sáo lại đột nhiên ngừng. Minh Phỉ hơi sững sờ, lập tức lắc đầu, kéo chăn chui vào trong chăn nói: "Thôi, ngủ đi."
Kim Trâm do dự một chút, nói: "Tam tiểu thư, nếu thật sự không muốn, người liền nói với phu nhân đi, phu nhân xem tại  Đại công tử cùng người tận tâm phụng dưỡng nàng như vậy nhất định không sẽ khó xử người."
Kim Trâm đợi một chút, cũng chưa nghe được Minh Phỉ trả lời, đành phải thở dài, thổi đèn rồi quay trở lại giường nhỏ của mình.
Sáng sớm ngày thứ hai Minh Phỉ cùng Minh Ngọc vô tình đụng mặt Viên Tư Phác cùng Viên Mai Nhi ở ngoài vườn. Giữa màn sương mông lung, huynh muội hai người đứng dưới mái hiên xem hoa cúc nở từ sớm ở bên cạnh vừa nói vừa cười, khi Viên Mai Nhi nhìn về phía Viên Tư Phác lộ ra ánh mắt khiến Minh Phỉ cơ hồ có ảo giác mãnh liệt - - Viên Mai Nhi mới đúng là tỷ tỷ, thương tiếc đau lòng nhìn ấu đệ.
Minh Phỉ mới định đi đường vòng tránh họ, Viên Mai Nhi cũng đã cười kêu nàng: "Minh Phỉ, nơi này. Ngươi tới xem cây hoa này có giống cách ăn mặc của ngươi ngày hôm qua không? Khó nhất là nó đấy, hôm qua mưa gió như vậy, vậy mà nó vẫn cứ xanh tốt, chưa từng bị lay chuyển."
Minh Phỉ còn không có trả lời, Minh Ngọc đã đi tới: "Thật sự sao? Thật sự sao? Ta nhìn xem?" Minh Phỉ bất đắc dĩ, đành phải bước chậm qua, đứng cách hai người một trượng, chỉnh đốn trang phục mới hành lễ: "Viên Tam ca, Viên tỷ tỷ."
Minh Ngọc thè lưỡi, khẩn trương học nàng hành lễ với hai người.
Viên gia huynh muội trả lễ, giọng nói của Viên Tư Phác nghe ra sự dịu dàng và yên tĩnh, mang theo một loại vui sướng không thể che giấu được: "Tam muội muội đang muốn đến chỗ thẩm thẩm sao?"
"Chính thế." Minh Phỉ cúi thấp đầu, trả lời rất có nề nếp địa.
Viên Mai Nhi cười nói: "Minh Phỉ, ngươi xem hoa này có giống cách ăn mặc của ngươi hôm qua không?"
Minh Phỉ đưa mắt nhìn về phía đóa cúc dưới gốc tùng, chỉ thấy kia hoa là một đóa hoa màu vàng mật, cánh hoa giống như sợi tóc xõa nửa xuống, càng đến gần hoa tâm đúng là có màu xanh nhàn nhạt, đích xác cực kỳ giống cách ăn mặc hôm qua của nàng. Ảm đạm cười: "Đích xác rất giống." Lại cúi người thi lễ, "Chúng ta vẫn còn phụng dưỡng mẫu thân, cáo lui trước."
"Thực không thú vị!" Viên Mai Nhi có chút tức giận, ánh mắt của Viên Tư Phác chuyển động trên thân váy màu lam nhạt có hoa sen kia của Minh Phỉ, ngừng lại trên đỉnh đầu với mái tóc đen tuyền sáng loáng của Minh Phỉ, mặt lại hơi hơi đỏ.
Minh Phỉ đến chỗ của Trần thị, vừa vặn gặp phải Thái Quang Hoa đang ăn điểm tâm, thấy nàng cùng Minh Ngọc vừa đến, nở một nụ cười rực rỡ, điểm tâm cũng không ăn, tụt khỏi ghế đi quấn Minh Phỉ.
Trần thị nhẹ nhàng cười cười nhìn tỷ đệ ba người ngoạn náo, chợt thấy mặt Ngọc Bàn ở bên ngoài thập thò, tiện cầm cây quạt đứng lên, từ từ bước đi thong thả đến gian ngoài, nhỏ giọng hỏi Ngọc Bàn: "Làm sao vậy?"
Ngọc Bàn cúi xuống nhẹ giọng khẽ nói mấy câu bên tai nàng, mặt Trần thị lập tức âm trầm xuống: "Vì cái gì không chịu tới bẩm sớm chút hả!" Không đợi Ngọc Bàn trả lời, lại hít một hơi, thay đổi khuôn mặt tươi tắn vào nhà hạ liên tiếp mệnh lệnh: "Khẩn trương thu thập đồ vật đi, lập tức hồi phủ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.