Edit: Thu Lệ
"Ta thấy mẫu thân rất thích tỷ, nên mới để cho tỷ ở trong viện của người đấy." Minh Bội mở trừng hai mắt, "Ta đoán nhất định là như vậy rồi. Tỷ rời nhà lâu như vậy, cũng nên trở lại ở." Lại thân thiết ghé vào tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói: "Nhị tỷ tỷ sắp đi rồi, gian phòng của tỷ ấy sẽ để trống, tỷ hãy đi cầu xin mẫu thân, để người chấp thuận cho tỷ đến ở cùng với ta. Ta rất thích tỷ, nhất định sẽ sống chung với tỷ rất tốt."
Minh Phỉ đáp một tiếng qua loa lấy lệ.
"Là sợ mẫu thân không chịu đồng ý chứ gì?" Minh Bội nghiêng mặt nhìn Minh Phỉ, cười nói: "Nếu không thì tỷ đi nói với phụ thân? Phụ thân rất hòa khí, mỗi ngày ông ấy sẽ dùng cơm trưa ở chỗ Nhị Di Nương, lúc đo tỷ hãy đi tìm ông ấy, nhất định sẽ tìm được. Nếu như tỷ không biết đường, ta có thể dẫn tỷ đi."
Xú nha đầu, còn nhỏ mà đã mưu ma chước quỷ, sợ mình ở lại đoạt mất cưng chiều của nàng ta nên trăm phương ngàn kế dụ dỗ mình tự đi làm người ta chán ghét có phải không? Minh Phỉ nheo mắt lại, cười nói: "Được."
Minh Ngọc cực kỳ sốt ruột, nghiêm mặt kéo ống tay áo Minh Phỉ: "Đi mau, đã muộn rồi." Minh Phỉ thân thiện cười cười với Minh Bội, đi theo sau lưng Minh Ngọc.
Bóng dáng hai tỷ muội Minh Phỉ vừa biến mất ở cửa viện, Minh Bội liền thu lại nụ cười trên mặt, nói với nha đầu bên cạnh: "Đi, xem xem các nàng tới làm gì."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13433/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.