Thái Quang Đình nhấc chân muốn lên xe ngựa, có một cánh tay thon dài trắng như tuyết từ phía sau vỗ nhẹ lên vai của hắn: "Ngươi chính là chờ người này à? Ta còn nói hôm nay làm sao mặt trời lại mọc từ đằng tây, ngươi vậy mà không đọc sách tới đây chen chút với chúng ta." Không ngờ là một tiểu công tử mặc sa y (lụa mỏng) màu sắc sặc sỡ.
Đôi mắt hoa đào trắng đen rõ ràng của hắn nhìn thấu qua khe hở màn xe, liến thoắng xoay một vòng, rơi xuống trên mặt Minh Phỉ, dừng một chút, sau đó dùng giọng nói trẻ con lanh lãnh cười lên: "Muội tử của ngươi? Dáng dấp cùng ngươi giống như một cái tát vỗ xuống."
Kiều Đào cảnh giác che kín Minh Phỉ lại, quăng một cái mặt thối cho tiểu công tử kia nhìn. Hành động của Kiều Đào làm cho Minh Phỉ có chút buồn cười, đối phương bất quá chỉ là một người còn chưa phát dục thành thục, giọng nói cũng còn chưa thay đổi, tiểu tử choai choai mười ba mười bốn tuổi mà thôi, nàng cũng chẳng qua là một tiểu nha đầu ngây thơ, cũng đáng giá đề phòng giống như phòng cướp vậy sao?
Tiểu công tử ngẩn người, cười lên ha hả: "Thái huynh, nha đầu nhà ngươi thật là thú vị."
Thái Quang Đình giận tái mặt: "Ta phải đi. Ngươi không có việc gì cũng trở về đi! Có rãnh rỗi thì xem sách nhiều thêm một chút, ít cùng những người đó trộn lẫn với nhau!"
Tiểu công tử cà lơ phất phơ nói: "Đi đi, đi đi, ta lại đi dạo một chút, trở về thật nhàm chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13422/chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.