Đường Vực, cái tên biến thái này, khiến mình vừa yêu lại vừa hận, vừa đau lại vừa vui sướng.
Thôi được rồi, cả thể xác và tinh thần mình đều thừa nhận.
Vui sướng chiếm đa số.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Mặc quần áo làm...
Đúng là quá sức biến thái mà. Trong đầu liền tưởng tượng ra những hình ảnh đó, Đường Hinh trợn mắt ngẩng đầu nhìn anh. Cô không biết rốt cuộc Đường Vực bị cái gì kích kích, chỉ dám dán người vào tường đá lạnh lẽo sau lưng, tim đập như chạy đua, hỏi: "Anh làm sao thế?"
Áo sơ-mi của anh cởi ba khuy, ung dung nhếch miệng cười, vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm cẩn thường ngày nhưng lại có vài phần nhàn nhã và cợt nhả, trông anh có vẻ như rất muốn "dạy dỗ" cô.
Anh cười tự giễu, nói: "Chẳng sao cả, chỉ là anh nhận thấy mình vẫn dùng sai phương thức rồi."
Đường Hinh: "......?"
Cô nhìn anh vẻ mặt mờ mịt.
Hai người đã vài ngày không gặp nhưng ngày nào cũng đều nhắn tin WeChat và gọi video, lúc chiều cô gọi điện thấy anh vẫn bình thường, sao vừa về đã muốn đối phó với cô ngay thế? Đường Vực ôm lấy eo cô, eo hai người dính sát vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát, anh khẽ thì thầm vào tai cô: "Được không?"
Cả người Đường Hinh như bị điện giật, run rẩy mềm nhũ, suýt chút nữa không đứng được. Cô hơi xiêu lòng nhưng vẫn cố chống chọi: "Không... ăn cơm à? Khi nãy em đang chuẩn bị nấu cơm."
Đường Vực hôn lên vành tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-thay-mong-dep-deu-danh-cho-em/2915539/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.