EDITOR: HANNAH
Tôi chờ Đường Vực tự mình thú nhận với tôi, giống như anh ấy chủ động thổ lộ với tôi vậy.”
_ “Nhật ký chị đại”_
Di chứng rõ rệt nhất của say rượu chính là đau đầu, cả người uể oải.
Ngày hôm sau, khi Đường Hinh tỉnh lại thì đầu óc cứ đờ đẫn mụ mị, đầu đau kinh khủng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, tay quờ quạng dưới gối mãi mà vẫn không thấy điện thoại đâu, xoay người bò dậy mới tìm thấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Cô vừa mở điện thoại ra nhìn giờ thì thấy đã 12 giờ rồi!
Cô lại lồm cồm bò trên giường, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên người vẫn mặc nguyên bộ váy hôm qua, ngủ lăn lóc cả đêm làm cái váy nhăn nhúm lại.
Cốc cốc cốc…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Đường Hinh ôm chặt lấy chăn quanh mình, tim giật thót lên tận cổ họng, suýt chút nữa kêu lên.
“Em dậy chưa?”
Giọng nói đàn ông trầm thấp quen thuộc vang lên.
Cả người Đường Hinh mềm nhũn ra, khi nãy cô còn tưởng trong nhà có trộm, Đường Vực định dọa cô sợ chết hay sao chứ? Cô bò ra khỏi giường, định ra mở cửa, đi được vài bước thì nhận ra mình vẫn đang mặc cái váy nhăn nhúm, thế là lại quay lại, mở cửa tủ quần áo.
Sợ cửa phòng sẽ đột ngột mở ra, cô nói vọng ra ngoài cửa: “Anh đừng có đi vào!”
Đường Vực mặc đồ ở nhà màu đen đứng bên ngoài, nhoẻn miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-thay-mong-dep-deu-danh-cho-em/2915438/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.