Biên soạn: Đức Uy -
- --
Nghe tiếng, lão giả nhìn Băng Sơn Mỹ Nam ở phía sau, nói: "Cũng nhờ có Cảnh Mộ."
"Hắn?" Tư Hạ hướng về Băng Sơn Mỹ Nam quan sát.
"Ừm." Lão giả gật đầu: "Lúc đầu ta trọng thương, là cậu ta đã cứu ta. Mấy năm nay, ta vẫn luôn hôn mê nằm liệt giường, thân thể không thể hoàn toàn phục hồi như cũ. Lần này bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Cảnh Mộ mới không thể nào không dùng phương pháp đặc thù để cho ta khôi phục một chút tinh lực. Do đó ta mới có thể xuất hiện ở trước mặt các người."
"Là phương pháp đặc thù gì... có tác dụng phụ không?" Diệp Oản Oản ngay lập tức hỏi.
Một bên, Băng Sơn Mỹ Nam gật đầu một cái.
"Tác dụng phụ đúng là có một ít, bất quá, so với chuyện bây giờ, cũng không coi vào đâu." Ông lão nói nhẹ nhàng như không.
Diệp Oản Oản quan sát Băng Sơn Mỹ Nam, anh ta và ông ngoại rốt cuộc là có quan hệ như thế nào...
Tựa hồ như nhìn thấu nghi ngờ của Diệp Oản Oản, ông lão nói: "Bên cạnh của anh con, và cả bên cạnh con, đều có người do ta sắp xếp để trợ giúp các con."
"Hả?" Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.
"Bên cạnh anh con là Cảnh Mộ, mà bên cạnh của con, chính là Ôn Tử Nhiên." Ông lão nói: "Chuyện này, ngay cả Tư Hạ cũng đều không biết rõ."
"Sư phụ, đã lâu không gặp..." Ôn Tử Nhiên tiến lên một bước, hướng về lão giả khom lưng chào: "Em vẫn luôn tin tưởng, Tiểu Phong không hề liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-nhu-han-quang-gap-nang-gat-truyen-chu/3871092/chuong-2252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.