Biên soạn: Đức Uy -
- --
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản cũng không biết nên nói gì.
Chiếc nhẫn này, là ban đầu chính mình giao cho Tư Dạ Hàn bảo quản, nhưng Tư Dạ Hàn cũng không biết lai lịch của nó, cho nên chưa bao giờ sử dụng. Mà trước đó ít ngày, Tư Dạ Hàn cũng đã bàn giao lại chiếc nhẫn này cho mình.
Có thể, chiếc nhẫn này mình là từ nơi nào đó lấy được. Đoạn ký ức này, Diệp Oản Oản vẫn chưa thể khôi phục lại.
Nghe mẹ Bắc Đẩu giải thích, lúc này Diệp Oản Oản mới chợt hiểu ra một chút, vì sao luôn có người lại đánh chủ ý lên chiếc nhẫn này của mình. Thì ra không phải là vì giá trị vật chất của chiếc nhẫn, mà là ý nghĩa biểu trưng của nó.
Nếu như, chiếc nhẫn này rơi vào trong tay người ngoài, người lấy được chiếc nhẫn lại biết được hàm nghĩa của nó, vậy thì hắn sẽ ngay lập tức có thể trở thành Eric một đời mới, khống chế toàn bộ Tử Vong Hoa Hồng.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản không ngừng suy tư. Chiếc nhẫn này, đến tột cùng là chính mình lấy được từ nơi nào?
Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản bỗng nhiên sững sờ. Chẳng lẽ... chiếc nhẫn này, cũng là năm đó mình... cướp được?
Không Sợ Minh cướp đông cướp tây, chuyện này là quá bình thường, có được hay không!?
Chỉ bất quá, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, dường như có chút không hợp lý lắm.
Mình năm đó, coi như lợi hại hơn nữa, làm sao lại có thể cướp được chiếc nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-nhu-han-quang-gap-nang-gat-truyen-chu/3870969/chuong-2129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.