Biên soạn: Đức Uy -
- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Bị thôi miên, Diệp Oản Oản nhớ tới đây, quả thật là muốn tự sát.
Khi đó, bộ dáng nàng mặc một thân đồ xám, trong tay đang cầm một chiếc bánh nướng nát, nói với Tư Dạ Hàn muốn "Lấy thân báo đáp", quả thực là siêu ngốc nghếch!
Tại sao!? Mới vừa tự khen hồi ức tốt đẹp cơ đấy!
Vì sao sẽ biến thành như vậy!?
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản muốn đập đầu tự tử, hồi ức vẫn còn đang tiếp diễn.
Ánh mắt trong vắt của Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó, đưa một ngón tay thon dài ra, nhận lấy chiếc...bánh nướng...trong tay nàng...
"Đây là cái gì?" Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Oản Oản sững sờ, kinh ngạc trả lời: "Bánh nướng đấy! Ăn rất ngon... Tôi đánh lão chủ quán một trận, cướp... À, không phải!! Tôi xếp hàng đợi cả mười mấy tiếng mới mua được..."
Trên mặt của chàng trai dường như xẹt qua vẻ hồ nghi, giống như từ trước tới nay chưa từng thấy qua chiếc bánh nướng nào vậy.
Sau đó, anh cầm bánh nướng lên, cắn một cái.
Diệp Oản Oản nhìn đến ngẩn người, làm sao ngay cả ăn bánh nướng cũng đều đẹp trai như vậy chứ! Quả thực là thần tiên!
Sau khi chàng trai ăn bánh nướng xong, cúi đầu mở miệng nói với nàng: "Đi theo tôi!"
"Ơ... vâng..." Diệp Oản Oản sững sờ bò dậy. Mặc dù không biết rốt cuộc anh ta có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Chàng trai cứ như vậy dẫn nàng tới trong một gian phòng, sau đó ném cho nàng một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-nhu-han-quang-gap-nang-gat-truyen-chu/3870892/chuong-2052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.