Phương Đông Huyền đến trường của Cẩm Thần nhưng không thấy ai, cô đoán có lẽ Cẩm Thần đã tự đi về.
Khi về đến nhà cô thấy một nhóm người đang đứng trước cửa nhà mình, trong đó có hai người mặc đồng phục cảnh sát.
Trong lòng thấy kì lạ, lúc này một đứa trẻ duy nhất trong nhóm người là Phương Cẩm Thần, sau khi nhìn thấy cô nó liền chạy ào đến.
Phương Đông Huyền vội vàng cúi xuống dang tay ra, ôm lấy Cẩm Thần.
“Cẩm Thần có chuyện gì vậy?” Thấy tâm trạng của em trai không ổn, Phương Đông Huyền nhẹ giọng hỏi, đưa tay vuốt ve tấm lưng nhỏ của nó.
“Họ nói, chị bị người xấu bắt đi rồi...” Cẩm Thần nghẹn ngào nói.
Lúc này, Lâm Thiếu Thanh đi tới gần cô, kéo cô đứng dậy, cẩn thận quan sát rồi ân cần hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Cô lắc đầu.
Lâm Thiếu Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Là ai đã bắt em đi?”
Cô giật mình, có lẽ khi cô bị đám người kia bắt ép lên xe đã bị người ta nhìn thấy.
Vội vàng giải thích: “Không phải là bắt cóc đâu, những người đó... là, bọn họ nhận nhầm người thôi.”
Lâm Thiếu Thanh bình tĩnh trở lại, liền đến giải thích với cảnh sát và những người hàng xóm xung quanh.
Sau khi đám người đó giải tán, anh đến trước mặt Phương Đông Huyền, một lúc sau nói: “Cũng may là em không bị thương, nếu không anh...”
Phương Đông Huyền nghi hoặc: “Cái gì?”
Lâm Thiếu Thanh lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là sau này mỗi khi tan học anh sẽ đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-muc-yeu-chieu/207992/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.