*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vạn Ngọc Côn đã bị mẹ của mình kéo cho mấy cái mới hoàn hồn.
“Xin lỗi, tôi, tôi thất lễ quá.” Vạn Ngọc Côn lúng túng gãi đầu, cười hì hì trông như một đứa trẻ.
Trong buổi trò chuyện Vạn Ngọc Côn cư xử rất đúng mực, lời nói thể hiện rõ là người được giáo dục đàng hoàng.
Lúc trước, Phương Đông Huyền nghe nói người này trước đây chưa từng ăn học, thầm hơi lo lắng cậu là người thô tục, nhưng bây giờ thì cô đã yên tâm.
Cảm thấy người này có lẽ cũng không tới nỗi nào.
Không phải là cô không tin lời của bác gái, có điều không khỏi lo lắng về chuyện hôn nhân cả đời, tự mình động đến thì mới yên tâm được.
Gần trưa, Vạn phu nhân đề nghị cùng đi ăn trưa.
“Tôi thích con bé Huyền này lắm, bỗng chốc không nỡ chia tay luôn đấy. Thật ra hôm nay ba của thằng Côn cũng đang bàn chuyện làm ăn ở đây. Ông ấy có đặt một phòng riêng ở quán trọ bên cạnh. Không biết hai người có sẵn lòng ăn trưa cùng nhau không?”
Châu Hải Yến mỉm cười gật đầu: “Được chứ, được chứ.”
Thế là cả bốn người đứng dậy, Vạn phu nhân cùng cậu Vạn đi trước, Phương Đông Huyền cùng bác gái theo sau.
Phương Đông Huyền còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe thấy Vạn phu nhân đang nói chuyện với ai đó, qua một lúc sau, Vạn phu nhân quay lại nắm lấy tay cô: “Huyền này, mau đến đây gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-muc-yeu-chieu/207977/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.