Tia nắng sớm, nhẹ nhàng chiếu lên hai thân ảnh đang nằm trên giường lớn qua ô cửa sổ. Mạc Chính Hoan ôm lấy thân thể nhỏ bé nằm trong lòng. Đuôi mi mắt thiếu niên nhè nhẹ rung lên như lông vũ nhỏ.
Nhất Bảo tỉnh dậy trong lòng nam nhân, khuân mặt vẫn còn rất ngơ ngác. theo thói quen nhìn về phía tủ đầu giường, đồng hồ đã chỉ đến số 7. Cậu cảm thấy trong lòng rơi lộp độp, vùng khỏi cánh tay đang ôm eo của mình.
Chết rồi! Sao hôm nay lại ngủ trễ vậy chứ!!
Nhất bảo vừa nghĩ vừa hấp tấp rời giường. Giờ sinh học của hạ nhân Mạc Gia thường rất quy củ, 6h bọn họ đã rời giường để dọn dẹp rồi. Hôm nay cậu ngủ trễ một tiếng liệu có bị Tần quản gia trừ lương không chứ!!
Mạc Chính Hoan đã dậy từ rất sớm, nam nhân để trần thân trên, nằm nghiêng người, một tay chống mặt nhìn bảo bối trong lòng hấp tấp vội vàng.
Bước được hai bước bỗng Nhất Bảo cảm thấy lạ lạ, một loạt ký ức được tua lại trong đầu. Ngay lập tức khuân mặt trắng nộn nộn dần đỏ lên lan đến tai rồi ra tận sau gáy..
"Bảo Bảo mới sáng sớm đã vội đi đâu vậy?"
Mạc Chính Hoan cảm thấy dễ thương quá phạm quy rồi. Ôm lấy thiếu niên nhỏ ngại ngùng về lại giường. Hắn áp má của của mình lên trán cậu
"Ừm.. khỏi rồi, nhưng vẫn phải uống thuốc!"
"Đã khỏi rồi, sao phải uống thuốc chứ.."
Nhất Bảo chu chu cái miệng phản bác. Hắn liền hôn chóc một miếng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-muc-cung-chieu/2698143/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.