Tần Quản Gia trợn mắt nhìn một màn trước mặt, đám hạ nhân cũng bị dọa đến cả kinh. Không tin những lời vừa rồi là do Đại Thiếu Gia Mạc Gia cao ngạo nói.
Lão Tần nhanh chóng chấn tĩnh lại bản thân, sai đám người hầu còn đang ngẩn ngơ dọn hết chỗ mảnh sứ vỡ cùng cháo đổ trên đất rồi nhanh chóng rời đi, cánh cửa lớn lại được yên tĩnh mà khép vào..
Nhất Bảo khóc đến hai mắt sưng lên, cổ họng đã khàn đặc cả lại. Sau cùng chỉ còn tiếng thút thít, cậu vẫn ôm chặt nam nhân, sợ rằng khi buông ra giấc mơ sẽ tan biến, cậu lại trở về làm hạ nhân thấp hèn, nhìn hắn cùng Lê Vân ân ân ái ái.
Mạc Chính Hoan nhìn bảo bối trong lòng khóc đến nghẹn họng không khỏi đau đến tim gan như bị xé. Bế xốc cậu lên, để cậu ngồi trên đùi hắn, hai chân vòng qua eo của hắn, bàn tay rộng lớn của hắn ôm chặt lấy eo cậu. Nhìn xuống gương mặt đỏ như quả cà chua chín trước mặt, hắn không khỏi có chút buồn cười.
"Hừ.. nhìn em kìa, khóc đến sắp biến thành quả cà chua rồi.."
"K..không... hức.. không có!"
Cậu rất ghét cà chua, nhưng trứng xào cà chua thì được..
Nghĩ đến đồ ăn cái bụng của cậu liền rên rỉ một trận.
Ọt ọt~
Nhất Bảo ngượng chín cả mặt chọc cho Mạc Chính Hoan cười đến vui vẻ. Bảo bối trong lòng đã mang được về tay. Sau này chỉ sợ hắn cưng chiều không đủ.
Bế trên tay thiếu niên, hắn sải bước đi xuống lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-muc-cung-chieu/2697882/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.