Đang mải mê nói chuyện với Hải Nam, quay sang thấy con gái cứ ngồi thẫn thờ ra đấy, mẹ Hạ Du nhăn mày quát nhẹ: "Ơ, ngồi đó làm gì? Còn không vào thay quần áo chuẩn bị mà đi chơi với bạn kìa!"
Hạ Du cúi thấp đầu, lí nhí: "Con có nói là sẽ đi với cậu ta đâu? Con không muốn đi".
"Còn không hơn là rúc ở nhà tự kỉ à? Được rủ đi chơi, đã vậy còn đi với trai đẹp thế kia, khoái muốn chết mà bày đặt làm màu nữa. Giờ muốn đi với thằng Nam hay muốn đi gặp hội bạn lâu năm với mẹ?"
Nhắc tới "hội bạn lâu năm" của mẹ, dọc sống lưng Hạ Du bỗng nhiên lạnh toát. Đi với mẹ đúng một lần thôi là cô thấy ám ảnh tới tận bây giờ. Chưa tính tới chuyện nếu đi, cô sẽ nghiễm nhiên trở thành chân sai vặt chính hiệu cho họ, chỉ bằng cái độ nói nhiều, nói dai, nói hoài không có hồi kết của họ thôi đã là nỗi sợ hãi của cô rồi. Bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, khi mà bao nhiêu đứa học sinh đồng trang lứa của cô đã đậu Đại học trường này trường kia thì cô lại chẳng thi vào trường nào cả mà chọn học nghề, giờ mà gặp họ kiểu gì cũng lôi chủ đề "con bà con tôi" ra để nói rồi so sánh. Tốt nhất nên tránh họ càng xa càng tốt. Mấy vị phụ huynh này ai cũng mắc bệnh thành tích, con mình cứ phải có này được nọ, hơn người ta thì mới chịu. Cũng may mẹ cô không phải người như thế, từ trước tới nay chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-gian-thi-yeu-thoi/1851614/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.