Hải Nam cười cười, kéo ghế lại ngồi gần Hạ Du: "Có sao đâu, dù gì cũng không ai biết. Sợ thì qua phòng tôi, tôi ở có một mình một phòng thôi".
"Đồ thần kinh. Có việc gì thì nói nhanh rồi cút về đi!"
Hải Nam lấy trong túi quần ra một cây kẹo ngậm bạc hà chìa về phía Hạ Du: "Cho cậu, sau này đừng có mà thân mật với anh Khôi quá, người khác hiểu lầm thì không hay đâu".
Hạ Du giật lấy cây kẹo nắm chặt trong tay, vênh mặt lên nói: "Liên quan gì cậu chắc?"
"Không lẽ cậu lại thích anh ấy?"
"Vớ vẩn, tôi thích người khác rồi".
"Ai?"
"Đương nhiên là đồ đệ..." Hạ Du bỏ dở câu nói, ngộ ra là mình vừa buột miệng nói những điều không nên nói. Cũng may cậu ta không biết đồ đệ là ai. Cô hắng giọng: "E hèm...có nói cậu cũng không biết được. Đi, cút về phòng đi, lát con Linh với mấy người kia về thấy lại hiểu lầm".
"Vậy tôi về phòng đây!"
"Cút!"
Trái lại với vẻ tức giận của Hạ Du, Hải Nam vẫn giữ nét tươi cười trên khuôn mặt, đứng dậy xoa đầu cô vài cái rồi mới rời khỏi đó.
Hạ Du ngả người ra sau nằm phịch xuống giường, thở hắt ra một hơi. Điện thoại trong túi bỗng rung lên, cô lấy ra, nhìn hai chữ "đồ đệ" hiện trên màn hình cô khẽ bất giác rùng mình. Vừa mới nhắc tới cậu ta đã thấy nhắn tin luôn rồi. Cô chép miệng, mở tin nhắn ra đọc.
"Vợ ngủ ngon nha!"
Điện thoại trên tay đột ngột rơi xuống, đáp thẳng lên ngay sống mũi của Hạ Du. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-gian-thi-yeu-thoi/1851611/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.