Thi đấu xong xuôi, đợi đến lúc họ về tới nhà thì đã là chuyện của hai ngày sau đó rồi.
Vừa đẩy cửa vào, cả căn phòng nháy mắt bừng sáng. Kỳ Hòa đứng trước hiên nhà, mở miệng hỏi, "Anh biết thứ gì có thể lấp đầy cả căn phòng chỉ trong một giây không?"
Diêm Xuyên Bách đứng ngay bên cạnh đáp, "Là ánh sáng."
"Đúng vậy đó."
Kỳ Hòa hài lòng đảo mắt quanh phòng khách một vòng, nơi nơi sáng trưng sạch bong kin kít, "Hào quang vô địch của chúng ta đã thắp sáng cả căn nhà luôn rồi nè."
Đúng lúc này, bỗng có tiếng ò ò vang lên từ dưới chân.
Một con robot lau nhà "cạch" một tiếng dừng lại, trên màn hình của nó bật lên một đôi mắt cá chết, "Là con này dọn đấy."
"..."
Kỳ Hòa làm như không có gì bước vào trong, liếc qua đồng hồ đếm bước một cái rồi mới nói, "Di chuyển hơn 30.000 bước cơ à, cực cho mày rồi."
"Hòa Hòa."
Diêm Xuyên Bách cũng đóng cửa lại, đi vào trong.
Hệ thống lại ò ò chạy theo. Sau khi tài nguyên ở thời tận thế được phục hồi, nó đã được cải tạo lại và trang bị thêm máy phát giọng nói mô phỏng, giờ đây đã có thể giao tiếp trực tiếp với bọn họ.
Kỳ Hòa đi thẳng tới bàn trang trí, đeo lại chiếc nhẫn đôi đang để tạm trên đó.
Ngay lập tức liền có một bóng người phủ xuống từ phía sau.
Một cánh tay luồn qua khuỷu tay cậu, đeo nốt chiếc nhẫn còn lại vào tay luôn. Sau đó thuận thế siết lại rồi ôm trọn vòng eo cậu.
Diêm Xuyên Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-cach-roi-tu-bien-tu-dien-thoi/5213771/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.