Chương trước
Chương sau
Thứ Sáu, thực sự là ngày hẹn hò lớn của Chúc TiểuTiểu.
Đó là ngày diễn ra tiệc mừng thăng chức của Vu LạcNgôn, anh mời Chúc Tiểu Tiểu, đương nhiên cũng mời cả Âu Dương Tĩnh.
Chúc Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, không thể lãng phí thờigian thêm nữa, lần gặp mặt này là một thời cơ lớn, cô phải tìm cơ hội hai ngườiở riêng với nhau rồi thổ lộ cùng học trường.
Buổi chiều tan làm, Chúc Tiểu Tiểu trang điểm nhẹnhàng từ lúc ở công ty, thay trang phục mới, đi giày cao gót, đeo túi xách taychuẩn bị cho cuộc hẹn. Âu Dương Tĩnh lái xe đến đợi cô ở dưới lầu, bởi vì lotắc đường lâu, cô sẽ đói, anh còn cẩn thận chuẩn bị bánh ga tô cho cô ăn lót dạtrước. Trong lòng Chúc Tiểu Tiểu rất vui, hai người nói chuyện trên cả quãngđường, không khí tương đối tốt.
Trên đường, Chúc Tiểu Tiểu ngắm chuẩn thòi cơ cất lời:“Học trưởng, em muốn nói với anh…”.
Đáng tiếc cô còn chưa nói đến trọng điểm. Điện thoạicủa Âu Dương Tĩnh lại vang lên, anh xin lỗi cười cười với cô rồi nhận điệnthoại: "Ừ, đón được rồi, đón được rồi, cậu căng thẳng gì chứ, bọn mìnhđang trên đường đến, cậu đợi ở đó là được. Hết cách rồi, tắc đường, chiếc hộpsắt của cậu lại chẳng biết bay, chẳng phải chỉ có thể đứng yên thôi sao. Đừngsốt ruột, sắp đến rồi, đừng giục".
Người gọi đến là Vu Lạc Ngôn, hôm nay anh bao mộtphòng trong câu lạc bộ, bây giờ tất cả đã sắp đến đủ, chỉ đợi có hai người bọnChúc Tiểu Tiểu nữa thôi. Âu Dương Tĩnh dập máy, khuôn mặt Tiểu Tiểu lúc này baotrùm một cảm xúc khó tả, không rõ là đang do dự điều gì.
Chúc Tiểu Tiểu cắn cắn môi, định tiếp tục nói thì ÂuDương Tĩnh lại lên tiếng: "Tiểu Tiểu, anh và Lạc Ngôn là bạn rất tốt"
"Dạ?" Trái tim Chúc Tiểu Tiểu bỗrtg thấpthỏm.
"Em là một cô gái tốt, Lạc Ngôn rất thích em.Thực ra cậu ấy cũng được lắm, chỉ là tính cách hơi hướng ngoại, có chút sôinổi, nhưng không phải loại công tử đào hoa như mọi người trong trường nói. Anhbiết em không có suy nghĩ yêu đương gì với cậu ấy, nhưng mà cậu ấy thực sự rấtchân thành. Anh quen biết cậu ấy lâu như vậy rồi, chưa từng thấy cậu ấy dànhnhiều tâm tư cho ai như thế. Em cũng cho cậu ấy một cơ hội đi, đừng vội phủđịnh cậu ấy được không?"
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, những lời vừa rồi mới lên đếnmiệng, cô đành nuốt cả xuống. Vậy mà cô đã cho rằng, nếu Âu Dương Tĩnh biếtmình không thích Vu Lạc Ngôn, thì vấn đề này sẽ không còn là trở ngại giữa họ.
Âu Dương Tĩnh thấy cô không nói gì, cũng có chút ngạingùng: "Tiểu Tiểu, anh không ý gì đâu, vấn đề này đương nhiên cũng cần bọnem phải thích nhau. Anh chỉ cảm thấy, có thể em hiểu về Lạc Ngôn không đúng lắmvới con người thật của cậu ấy”.
Chúc Tiểu Tiểu thực sự không biết phải đáp lời thếnào, không khí trong xe càng ngượng ngùng hơn. Âu Dương Tĩnh thở dài: "Xinlỗi, Tiểu Tiểu, có lẽ anh không nên nói những lời này, em đừng để ý".
"Em rất là để ý", Chúc Tiểu Tiểu cúi đầunhìn ngón tay của mình, khe khẽ nói.
Trong xe yên tĩnh hồi lâu, hai người đột nhiên lạiđồng thanh nói: "Xin lỗi". Sự trùng hợp này khiến hai người họ bậtcười, coi như là hóa giải cục diện khó xử ban nãy.
Nhưng những lời Chúc Tiểu Tiểu trước đó muốn nói đãchẳng còn tâm trạng để nói nữa rồi. Cô không biết ý của Âu Dương Tĩnh là gì,trước đó khi anh một mình gặp mặt cô, cảm xúc giữa hai người hoàn toàn khônggiống như là không có gì với nhau. Nhưng bây giờ, anh đột nhiên lại nói giúpcho Vu Lạc Ngôn, điều đó đúng là đã khiến cho Tiểu Tiểu có chút đau lòng.
Hai người chuyển chủ đề, đối thoại vài câu chungchung, sau đó thì vẫn là yên lặng.
Cuối cùng bọn họ cũng đến nơi.
Vu Lạc Ngôn hôm nay mời tới mười mấy người bạn học vàbạn cũ, đại đa số Chúc Tiểu Tiểu đều quen. Quà tặng Tiểu Tiểu chuẩn bị cho VuLạc Ngôn rất bình thường, là một chiếc bút máy khá đẹp. Vu Lạc Ngôn vui vẻ càilên túi ngoài của áo vest, nhân cơ hội ôm cô một cái để biểu thị cảm ơn. Mọingười xung quanh hò reo cổ vũ, xác thực tội danh Vu Lạc Ngôn ăn đậu phụ1 cúa ngườita.
1 Ảnđậu phụ: Từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ tiếp xúc thân mật.
Vu Lạc Ngôn phóng khoáng nhận uống cạn ly rượu để chịuphạt, hôm nay anh rất vui. Còn Chúc Tiểu Tiểu thì đúng là không vui nổi. ÂuDương Tĩnh vừa mới đến đã rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người, bọn họ uốngrồi lại uống, ăn rồi lại ăn, hát rồi hát, cả một đám ồn ào.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy hối hận vì đã bỏ qua cơ hộihai người ở riêng với nhau để nói với anh tâm ý của minh. Thích hay khôngthích, chẳng qua chỉ là một câu nói, hỏi rõ rồi, trong lòng cô sẽ thấy dễ chịuhơn.
Vu Lạc Ngôn không hề giấu giếm ý định theo đuổi củaanh với Chúc Tiểu Tiểu, tuy trước đây đã bị từ chối, nhưng anh thấy càng trởngại thì càng phải dũng cảm tiến lên. Một ngày Chúc Tiểu Tiểu còn chưa bị ngườikhác mang đi, anh vẫn còn có cơ hội.
Mọi người đều ủng hộ, cố đẩy Chúc Tiểu Tiểu đến ngồibên cạnh Vu Lạc Ngôn. Âu Dương Tĩnh ngồi ở bên còn lại, cũng rất quan tâm đếnhai người họ. Một người bạn trông thấy tình cảnh này thì cất tiếng cười lớn:"A Ngôn, Âu Dương Tĩnh thật là anh em tốt của cậu, thời gian cậu ra nướcngoài, cậu ấy thực sự có giúp cậu chăm sóc Tiểu Tiểu, còn cướp cả vé xem phimcủa mình".
Âu Dương Tĩnh vỗ vai Vu Lạc Ngôn một cái: “Nhắc mớinhớ, cũng đến lúc phải tính toán rồi. Vu thiếu gia của chúng ta chỉ dặn dò bảotôi trông nom Tiểu Tiểu. Tôi cũng giúp cậu ấy chăm sóc một chút, nhưng tôikhông chịu hết chi phí đâu…”
Mọi người vừa cười lớn vừa chuốc rượu cho nhau, tuynhững người này luôn đùa như vậy, nhưng trong lòng Chúc Tiểu Tiểu cũng nguội điphân nửa. Học trưởng trước đó hẹn gặp mặt cô rốt cuộc là có ý gì? Chúc TiểuTiểu nghĩ ngợi mông lung. Không thể điểu khiển được tâm trạng, cô chỉ đành liêntục ra vào nhà vệ sinh. Thời gian trôi qua chậm chạp, cô thấp thỏm không yênnhư ngồi trên thảm kim vậy.
Vốn dĩ hôm nay khó khăn, lắm mới hạ được quyết tâm làmchuyện lớn, vậy mà chưa bắt đầu thì đã bị dội cho một chậu nước lạnh. Căn phòngnáo nhiệt lúc này bỗng nhiên lại khiến cô không thở nổi.
Chúc Tiểu Tiểu đứng dậy, lại mượn cớ đi rửa tay để rangoài. Ra khỏi phòng bao, cô đi đến một ngã rẽ, nhân viên phục vụ thường đứng ởđây bây giờ lại chẳng thấy đâu. Chúc Tiểu Tiểu không để ý điều đó, cứ tiếp tụcđi về phía trước.
Rẽ sang bên phải là nhà vệ sinh, rẽ về bên trái là mộtdãy phòng khác, nhưng đứng ở chỗ giao nhau này, Chúc Tiểu Tiểu dừng lại. Bêntrong lối đi của khu phòng bao phía bên trái, tại sao lại không thấy một nhânviên phục vụ nào?
Tình huống này rất không bình thường, Chúc Tiểu Tiểumẫn cảm nhận ra điều đó.
Tango vẫn luôn lấy chất lượng phục vụ làm phương châm,đương nhiên giá cả ở đây cũng không hề rẻ. Tình huống cả một khu phòng baokhông có lấy một nhân viên phục vụ như thế này, đáng lẽ không thể xảy ra mớiđúng. Chúc Tiểu Tiểu quay đầu, đi về phía khu phòng bao của bọn Vu Lạc Ngôn,một nhân viên phục vụ lập tức đến hỏi: "Tiểu thư có cần gì không?".
Chúc Tiểu Tiểu trả lời không cần, lần nữa đi về phíahành lang trông không kia. Lần này, gần như đến tiếng ồn ào trong các phòng baocũng không còn nữa. Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ rồi lại tiến thêm mấy bước. Đứng ởgiữa hành lang, cô quay đầu lại nhìn, có người đang đi qua chỗ giao nhau, nhưngkhông có ai bước vào trong này.
Lẽ nào là kết giới?
Chúc Tiểu Tiểu không phán đoán được, bởi vì mỗi lần điqua kết giới cô đều không có cảm giác.
Cô ra sức hít hít ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi củaác linh, điều này chỉ có thể chứng minh trong hành lang không có ác linh, còntrong các phòng bao thì sao? Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại vụ án ở Công ty Huệ Thông,kết giới không phải là thủ đoạn của ác linh, nếu thật sự ở đây có kết giới, ắtcó con người hoặc thứ gì khác nhúng tay vào.
Chúc Tiểu Tiểu không thế xác định được có phải do mìnhđa nghi hay không, cô cũng không dám tới kiểm tra từng phòng bao, sợ rằng sẽđánh rắn động cỏ. Cô ngẫm nghĩ một hồi, bèn quay ra ngoài tìm một nhân viênphục vụ hỏi: "Làm phiền anh, phòng 323 muốn thêm một két bia".
Bảo người bình thường đi qua thử xem có kết giới haykhông, nếu như lộ ra, nhân viên phục vụ sẽ nói đưa nhầm phòng, như vậy, chắccũng coi là hợp lý. Nhân viên phục vụ kia nhận lời, ôm một két bia đi tới. ChúcTiểu Tiểu trốn trong góc quan sát nhìn thấy anh ta đứng ở ngã rẽ đó rất lâu,không đi vào, sau đó cửa của một phòng bao bật mở, một người đàn ông bước ra.
Chúc Tiểu Tiểu rụt người lại phía sau, tim suýt chútnữa nhảy ra khỏi lồng ngực, là người đàn ông cô gặp giả làm bảo vệ trong vụ ánở Công ty Huệ Thông lần trước. Ảnh của hắn ta được Thẩm Thanh cắt ra từ hìnhảnh trong máy giám sát. Chúc Tiểu Tiểu cực kỳ chú ý đến vụ án này, cô nhớ rấtrõ ràng.
Tiểu Tiểu định thần trở lại, một lần nữa thò đầu ranhìn, người nhân viên phục vụ đã ôm thùng bia đi từ lúc nào. Mà người đàn ôngkia lại đứng bất động ở đó, mặt hắn ta lộ rõ vẻ cảnh giác, quan sát khắp xungquanh, đúng lúc quay đầu lại, thì bắt gặp ánh nhìn của Chúc Tiểu Tiểu.
Trái tim Tiểu Tiểu như rớt xuống mấy nhịp, cô nắm chặttay, ép bản thân mình không đưọc rút lui trước ánh mắt cửa gã đàn ông kia. Côbiết, chỗ đó chắc chắn có kết giới, cho nên chuyện nhân viên phục vụ đưa biavào đã khiến hắn nghi ngờ. Bây giờ bị hắn ta nhìn thấy rồi, cô có rụt lại trốncũng chẳng ý nghĩa gì. Đây là kẻ tình nghi số một, thuộc tổ chức cướp linh hồn,trong phòng bao này không biết là xảy ra chuyện gì rồi, cô không thế để hắn tachạy thoát.
Hai bên trừng mắt chằm chằm nhìn nhau mất mấy giây,không khí căng thẳng dày đặc. Cuối cùng, gã đàn ông kia cũng có hành động, hắnmóc điện thoại ra, vừa ấn phím vừa quay lại phòng bao. Chúc Tiểu Tiểu liền chạyvề phòng bao của mình, lấy điện thoại từ trong túi ra, chẳng kịp suy nghĩ gì,gọi điện ngay cho Nghiêm Lạc: "Boss, em nhìn thấy người kia rồi...".Cô vừa nói vừa chạy ra ngoài phòng bao, khiến cho Vu Lạc Ngôn đang đợi ngườigiật thót mình.
Chúc Tiểu Tiểu không nghĩ gì khác, cô chạy một mạch ralối hành lang. Nhìn thấy gã đàn ông kia đeo một chiếc ba lô, ngang tàng ngôngnghênh bước ra phía cửa, Chúc Tiểu Tiểu liền đi theo hắn. Nhất thời, cô cũngchưa biết nên xử lý thế nào, trên mình lúc này chẳng có vật dụng gì, cũng khôngbiết trong khu vực công cộng, ra tay hành động có gây phiền phức gì Iớn không.Tiểu Tiểu thậm chí còn không kịp nói rõ xảy ra chuyện gi trong điện thoại,nhưng cô nghe thấy Nghiêm Lạc nói: "Em chớ manh động, anh lập tức đếnngay".
Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát thấy yên tâm hơn, Bosslập tức đến, cô có chỗ dựa rồi!
Nhìn thấy gã đàn ông kia đã sắp ra tới cửa đến nơi,Chúc Tiểu Tiểu lao đi như một mũi tên, lớn tiếng hét: "Anh đợi mộtchút!".
Gã đàn ông kia nheo mắt lại, nhìn Chúc Tiểu Tiểu đầyvẻ uy hiếp. Bọn người Vu Lạc Ngôn và Âu Dương Tĩnh cũng đi ra đến nơi, nhìnthấy Chúc Tiểu Tiểu và một người đàn ông đang đối đầu, nhanh chóng chạy đến bảovệ cô.
Mọi người hỏi xảy ra chuyện gì, gã đàn ông kia khôngnói, còn Chúc Tiểu Tiểu cứ mở miệng ra lại ngậm miệng vào, chẳng biết phải nóisao. Mặt gã đàn ông kia bắt đẩu lộ vẻ nhạo báng, Tiểu Tiểu thầm tức giận, độtnhiên chỉ vào người phục vụ ở đối diện hắn ta nói lớn: "Anh ta chưa thanhtoán đã muốn bỏ trốn!".
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, gã đàn ông kia cũng sữnglại. Thật may là cô nghĩ được ra câu này.
Nhân viên phục vụ đứng bên canh "á" lên mộttiếng, chạy ngay đến, khách khí hỏi: "Anh là ở trong phòng nào ạ, có phảicần phục vụ gì không?".
Gã đàn ông kia mím chặt môi, không thèm nhìn nhân viênphục vụ đến một cái. Chúc Tiểu Tiểu lại lớn tiếng nói: "Tôi nhìn thấy anhta đi từ phòng 325 ra". Nhân viên phục vụ nhanh chóng nói nhỏ vào máy liênlạc mấy câu, bảo nhân viên bên trong đi xem xét.
Nhân viên phục vụ bên này còn chưa dứt lời, gã đàn ôngkia đã sải bước đi ra ngoài. Nhân viên phục vụ thấy có vấn đề liền muốn ngănhắn lại. Còn chưa đến được gần hắn, anh ta đã bị một rào chắn vô hình đẩy bậtra.
Trước cửa Tango tuy có không ít người vây quanh, nhưnggã đàn ông kia vẫn nhanh chóng qua được, lại còn thong thả như đi giữa nơikhông người. Mọi người ở cách hắn ta khoảng nửa mét đều bị đẩy bật lại. ChúcTiểu Tiểu lòng nóng như lửa, vội vàng lao đến, đấm vào mặt hắn ta một cái.
Gã đàn ông kinh ngạc, không ngờ rằng cô gái này lại cóthể tấn công được. Phản ứng của hắn ta cũng không chậm, cúi xuống, xoay ngườitránh đi, rồi nhanh chóng lùi về phía sau. Hắn ta vừa bấm tay, vừa lẩm bẩmtrong miệng, sau đó nói: "Đứng!".
''Đứng cái đầu anh đó", Chúc Tiểu Tiểu đang hăngmáu, xông đến đấm một cái nữa. Trước khi cô nhậm chức, Nghiêm Lạc đã yêu cầu côphải luyện công phu, thêm vào đó, mấy ngày này lại được đích thân anh chỉ bảo,thân thủ của cô đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Gã đàn ông kia mặt biến sắc, vung quyền gạt nắm đấmcủa Tiểu Tiểu ra, duỗi tay đẩy cô lui lại, sau đó vẻ mặt rất nghiêm túc, cẩnthận đề phòng. Hàng ma sư nhìn thấy kết giới coi như không, hắn ta chưa từnggặp. Kẻ thân pháp cao cường thế này, làm sao hắn lại không biết nhỉ.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn sắc mặt hắn ta, cũng đoán được mộthai phần, cô cần phải kéo dài thời gian, đợi Boss đưa người đến bắt hắn. Thế làcô thẳng lưng ưỡn ngực, hiên ngang mà đứng, lạnh lùng cười nói: "Kết giớithôi mà, chút tài vặt vãnh!".
Những người xung quanh vừa kinh ngạc vừa hoài nghi,hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. sắc mặt gã đàn ông kia đã cực kỳkhó coi. Chúc Tiểu Tiểu cũng đang ngấm ngầm sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tự trấnan mình, vung hai tay lên, giả bộ làm chỉ quyết, nói rất khí thế: "Đặt đồxuống, giơ tay đầu hàng, anh còn có cơ hội để được khoan hồng".
Gã đàn ông kia lạnh lùng cười: "Con ranh chếttiệt, lại muốn diễn kịch sao?".
Chúc Tiểu Tiểu thấp thỏm không yên, nhưng vẫn cứngmiệng nói: "Đừng già mồm, anh bị chặn rồi, chạy không thoát đâu, vẫn nêngiơ tay chịu trói là hơn, mau tự thú đi!".
Gã đàn ông kia không nói gì nữa, thoắt cái đá mạnh vềphía Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu sớm có phòng bị, nhanh chóng lùi lại phíasau một bước, tránh được.
Nhưng như thế cũng đã tạo thành một khoảng trống chogã đàn ông kia. Hắn ta không nói gì, cắm đầu lao về phía trước. Vu Lạc Ngôn vàÂu Dương Tĩnh cùng mấy người bạn, vừa nhìn thấy người kia động thủ với ChúcTiểu Tiểu, đều muốn xông đến tương trợ. Nhưng gã đàn ông đã lại lập kết giới,đẩy bọn họ ra ngoài, bản thân mình thì chớp mắt một cái đã lao đến bên cửa.
Cửa lớn mở ra, có người ra vào, nhưng gã đàn ông kiavừa mới xông tới lại giống như là đụng phải cái gì đó, ngã nhào xuống đất. Hắnta lập tức nhảy bật dậy, kinh hãi quay đầu nhìn Tiểu Tiểu.
Kết giới! Hơn nữa là kết giới chỉ định đối tượng! Loạikết giới này hắn ta mới chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ!
Gã đàn ông kia cuối cùng cũng khống giấu nổi vẻ kinhhãi trên khuôn mặt, cô gái tầm thường này, sao pháp thuật lại cao minh như vậy?Hắn ta e là không địch lại được cô. Hắn lo lắng, nghiến răng, thò tay vào túiáo...
Chúc Tiểu Tiểu quan sát kỹ càng từng cử động của gãđàn ông. Hắn không ra ngoài được, cửa lớn rõ ràng có kết giới, điều này khiếnChúc Tiểu Tiểu trong chốc lát vững lòng trở lại. Nhất định là Boss đến rồi,nhưng hành động lần này của gã đàn ông kia lại khiến cô sợ hãi, hắn ta đangmuốn nổ súng!
Chúc Tiểu Tiểu không thể quên được vụ việc Thư Đồng đãbị người này bắn trong Công ty Huệ Thông, đến ngày hôm nay, vụ việc đó dườngnhư đang lặp lại. Chúc Tiểu Tiểu chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, cô chỉ kịpý thức mình nên sử dụng phương thức tấn công trực tiếp để đạt hiệu quả caonhất. Và thế là, như một mũi tên, cô lao đến đạp thật mạnh, thẳng vào háng củagã đàn ông kia.
Gã đàn ông kêu lên thảm thiết, ôm lấy phần thân dưới,đổ nhào xuống mặt đất. Xung quanh bốn bề yên ắng trở lại, yên ắng đến mức mộtchiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Chúc Tiểu Tiểu không chú ýđến điều này, cô duỗi tay kéo áo khoác ngoài của gã đàn ông kia, lục tìm đượcmột cái túi buộc hồn. Cô thớ phào một cái, không có súng.
Chúc Tiểu Tiếu cầm túi buộc hồn, vừa quay người mộtcái liền đứng ngây ra.
Vu Lạc Ngôn, Âu Dương Tĩnh và một nhóm bạn bè cô nhậnra được, đều đang mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc nhìn cô. Chúc Tiểu Tiểu cũng háhốc miệng ngây ra. Bởi vì cuối cùng cô đã hồi tỉnh, vừa rồi dưới ánh mắt củabao nhiêu người, cô đã đá mạnh vào "chỗ kia" cúa một người đàn ông,lại còn cướp đồ của người ta nữa.
Đầu óc Tiểu Tiểu bỗng nhiên trống rỗng. Cô không biếtnên phản ứng như thế nào với mọi người mới được. Cô tin chắc rằng bạn bè của côcũng như vậy, bởi vì bọn họ đều đứng ngây ra như những cây gỗ.
May mà lúc này, mấy người cảnh sát và hai hàng ma sưchạy vào, bắt gã đàn ông kia lại. Đến giờ, phòng bao 325 luôn chẳng thể vàođược kia cuối cùng cũng có thể vào. Nhân viên phục vụ ớ bên đó hét lớn, bọn họphát hiện ra hai nhân viên phục vụ vắng mặt nãy giờ đang nằm sõng soài trongđó.
Cảnh sát tiếp quản chỗ này, xe cứu thương đến rấtnhanh, những người chứng kiến phải ở lại lấy khẩu cung. Chúc Tiểu Tiểu nhân cơhội đi xa khỏi cái chỗ ngượng ngùng ấy, cô chạy ra bên ngoài, vừa nhìn đã thấychiếc BMW rất quen mắt của Boss đại nhân, cô khom người trốn vào trong xe.
"Sao rồi?" Nghiêm Lạc biết cô không bịthương, anh vừa rồi tuy không lộ mặt, nhưng vẫn ngầm bảo vệ cho cô.
"Boss, làm thế nào đây? Lần này em mất mặt quárồi. Em chẳng còn mặt mũi đi gặp ai nữa, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?''Mặt Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng lên, chỉ hận là không thể quay ngược thời gian lạiđược.
"Vậy thì đừng gặp nữa."
Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh: "Boss, anh sao lại chẳngchút cảm thông như vậy chứ?".
"Bạn em tìm em kìa?" Nghiêm Lạc nhìn thấy VuLạc Ngôn và Âu Dương Tĩnh đi ra, đang nhìn ngó xung quanh.
Chúc Tiểu Tiểu rụt cổ lại, chỉ muốn dính luôn xuốngghế ngồi. "Làm thế nào đây, thật là mất mặt quá.'’
Nghiêm Lạc với qua, mở cửa xe bên phía Chúc Tiểu Tiểu:"Em đi nói với bạn em, người đó là tội phạm bị cảnh sát truy nã, em nhậnra hắn, cho nên mới liều mình chiến đấu với hắn...”
Anh còn chưa nói xong, Chúc Tiểu Tiểu đã cắt lời:"Boss, em đã làm rồi...", cái đó nên nói thế nào nhỉ? "Vâng, chỉlà chiêu thức đó rất khó diễn tả, còn trước mặt nhiều người như thế... em...em... em đá vào 'chỗ kia' của người ta..."
Boss đại nhân ung dung trả lời: "Chiêu thức hiệuquả là chiêu thức tốt, em đá rất hay! Đi, đi giải thích với bạn em đi, sau đóanh đưa em về nhà, đừng để anh nhìn thấy bộ dạng chẳng có bản lĩnh gì của emnhư thế này nữa".
Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, không muốn đi. Nghiêm Lạc nhìncô một cái, cô chẳng biết làm thế nào, chỉ đành xuống xe.
Vu Lạc Ngôn trông thấy Tiểu Tiểu, vội vã chạy đến.Chúc Tiểu Tiểu sợ mất mặt lần nữa trước mặt Nghiêm Lạc, nên cũng nhanh chóng đira, kéo bọn họ tới một chỗ cách biệt hẳn với chiếc BMW.
Nghiêm Lạc ngồì trên xe, im lặng quan sát nhất cử nhấtđộng của Tiểu Tiểu. Anh chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ không tự nhiên, mặt đỏ hồng,đầu cúi thấp của cô khi nói chuyện. Hai người bạn kia của cô, anh đều biết, mộtngười tên Vu Lạc Ngôn, một người tên Âu Dương Tĩnh.
Cũng không biết Vu Lạc Ngôn nói cái gì đó, mắt ChúcTiểu Tiểu bỗng sáng lên, ngẩng cao đầu, trên môi nở một nụ cười. Biểu cảm phongphú của cô khiến Nghiêm Lạc không kìm được cũng phải cười theo.
Ba người nói chuyện một lát, hai người con trai đưatay xoa đầu Chúc Tiểu Tiểu, dường như đang an ủi cô. Nghiêm Lạc đưa tay ấn thậtmạnh vào còi xe, Chúc Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, sau đó nói mấy câu với haingười con trai rồi chạy về phía anh.
Nghiêm Lạc không nói tiếng nào, nhanh chóng khởi độngxe, đưa Chúc Tiểu Tiểu về.
Chúc Tiểu Tiểu thở phào một hơi: "Boss, em đlgiải thích với họ như lời anh nói, bọn họ khen em dũng cảm, như vậy chứng tỏbọn họ không để ý nhỉ?".
"Chắc vậy."
"Vậy tức là ngay cả Boss như anh cũng không thểkhẳng địrih?"
"Vô vị."
"Vô vị thế nào? Người ta hỏi nghiêm túc đó",Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi: "Vấn đề không vô vị em cũng có đây. Boss, ngườixấu cướp linh hồn kia làm thế nào?".
"Có đồng nghiệp trực đêm, bọn họ sẽ xử lý."
"Vậy những linh hồn trong túi kia, có linh hồncủa hai nhân viên phục vụ nhỉ?"
"Những người đó đều được đưa về công ty, đồngnghiệp trực đêm sẽ xử lý."
"Vậy em phải làm gì?"
"Về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay là Ray trực ban, emđịnh tình nguyện đến công ty tăng ca, cùng làm án sao?"
"Nhưng về nhà không biết có ngủ nổi khôngnữa?"
Cô lại không hỏi tiền tăng ca? Nghiêm Lạc nhìn cô, trảlời: "Em bây giờ quay lại công ty cũng chẳng giúp được gì".
Tiểu Tiểu không nói nữa, cảm thấy hơi mất tự nhiên,ngồi ngó ngoáy trên ghế.
Trong xe, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, Tiểu Tiểulại không nhịn được: "Boss...", cô ngẩng đầu lên, song không nóitiếp.
Nghiêm Lạc lại nhìn cô, hỏi: "Em rốt cuộc saovậy? Không phải là đã giải thích xong với bạn bè rồi sao, còn băn khoăn gìnữa?".
Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, quả nhiên chẳng có gì giấuđược Boss.
Cô ấm ức nói: "Chuyện đó, mất mặt quá lớn, lòngtự tôn bị tổn thương đương nhiên nhất thời rất khó khôi phục lại được".Không khôi phục được, tự nhiên sẽ khó chịu, khó chịu, tự nhiên sẽ nói nhiều,may mà còn có chủ đề đúng đắn để nói, vì sao vẫn bị người ta phát hiện ra?
Nghiêm Lạc không vui lắm, nhìn cô một cái, lát sau,cho xe dừng lại bên vệ đường, sau đó lấy ví da ra, rút một tờ tiền đưa cho ChúcTiểu Tiểu: "Đi, giúp anh mua kem".
Chúc Tiểu Tiểu vẻ không hiểu nhìn tờ tiền trong tayNghiêm Lạc. Nghiêm Lạc cốc vào đầu cô: "Ngẩn ra cái gi, đi, chạy bộ đi,người chính là tinh thần, lòng tự tôn chính là sức khỏe".
"Có thấy ai nói như vậy đâu." Chúc Tiểu Tiểumỗi lần đấu khẩu với Nghiêm Lạc đều rất tự nhiên, chẳng có tính tự giác của mộtnhân viên chút nào. Nhưng mà cô vẫn cầm lấy tờ tiền, nghe lời anh chạy đi.
Một lát sau, Chúc Tiểu Tiểu hăm hở quay lại:"Boss, Boss, hóa ra trước mặt có cửa hàng kem em thích ăn nhất. Em tựquyết định mua hai hộp". Cô xua tan màn mây u ám trong lòng, giơ hai ngóntay lên, cười rạng rỡ.
"Ừm." Nghiêm Lạc tiếp tục lái xe lên đường.Chúc Tiểu Tiểu cầm kem vui vẻ ăn.
Ăn xong chiếc kem trên tay, nhìn Nghiêm Lạc chuyên tâmlái xe, còn chưa động vào hộp kem của mình, Chúc Tiểu Tiểu không chịu an phận:"Boss, anh muốn ăn không?".
"Em nói xem?"
"Ồ." Heo tham ăn lén lén nhìn hộp kem mộtcái.
Một lát sau, lại tốt bụng nhắc nhở: "Boss, nếukhông ăn nó sẽ chảy đó".
"Lái xe, không tiện." Nghiêm Lạc quay đầulại, nhìn bộ dạng thèm ăn của Chúc Tiểu Tiểu một cái, cố nhịn cười, làm ra vẻnghiêm túc nói: "Được rồi, em ăn đi".
"Sao?" Heo tham ăn tức thì sức mạnh tinhthần sung mãn, nhanh tay vồ lấy hộp kem, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Boss, lãngphí là không tốt cho nên em mới ăn giúp anh".
"Cảm ơn em." Câu nói này hình như chẳngthành ý chút nào.
Chúc Tiểu Tiểu không để ý, bởi vì cô có đồ ăn rồi, hơnnữa cô vẫn còn lo đến một chuyện khác: "Boss, làm thế nào đây? Em chắc làsắp thất tình rồi".
"Em vẫn chưa yêu."
"Cái đó e cũng không có cơ hội nữa." ChúcTiểu Tiểu cắn một miếng kem to, cảm thấy con đường tình yêu của mình thật đánglo lắng: "Boss, hôm nay em vốn dĩ muốn thổ lộ với học trưởng, nhưng lờicòn chưa nói ra, thì đã bị đả kích rồi, em chẳng rõ là anh ấy không thích emhay là bởi vì bạn anh ấy thích em cho nên anh ấy mới quyết định không đến vớiem nữa". Lời này nói ra cứ như là đang truyền khẩu lệnh, Chúc Tiểu Tiểukhông biết Nghiêm Lạc nghe có hiểu hay không, cô cũng không để ý, tiếp tục nói:"Nhiều lúc anh ấy đối với em rất tốt, nhưng vừa đến lúc then chốt anh ấylại giũ sạch mọi quan hệ với em. Hôm nay em còn hành động thô lỗ ở trước mặtngười ta như thể, chẳng còn có hình tượng, chẳng còn tâm trạng mà nói gì nữa,anh nói xem em nên làm thế nào?".
"Phiền như thế này thì đừng thích anh ta nữa, đổingười khác đi."
"Boss!"
Haizz, biết ngay là có hỏi anh cũng chẳng ích gì mà.
Chúc Tiểu Tiểu chu môi lên nói: "Điều kiện củaanh tốt như vậy, chắc chắn toàn là người khác theo đuổi anh, cho nên anh cũngkhông biết nên làm thế nào nhỉ?". Cô rất quan tâm tìm lý do giúp anh.
Nghiêm Lạc không để ý đến cô. Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩgiây lát lại tiếp tục hiếu kỳ: "Boss, chắc là anh vẫn chưa kết hônnhỉ?". Chưa từng nghe thấy người trong công ty nói tới chuyện này, cô cảmthấy anh cũng không giống người đã có gia đình.
Nghiêm Lạc tỏ vẻ không vui nhìn cô một cái, rõ ràng làánh nhìn đối với một kẻ ngu ngốc.
"Vậy bây giờ anh có bạn gái không?" Ánh mắtChúc Tiểu Tiểu sáng lên. Buôn chuyện à? Nhưng cô thực sự rất muốn biết.
"Sắp có rồi."
"Boss." Chúc Tiểu Tiểu càng kích động hơn:"Hóa ra chúng ta là đồng bệnh tương liên!".
Nghiêm Lạc nhìn thẳng về phía trước, chăm chú lái xe,coi như không nghe thấy.
"Boss, chia sẻ một chút đi mà, em cần phải thamkhảo kinh nghiệm của người khác một chút." Chúc Tiểu Tiểu rất hứng thú vớichủ đề này: "Là cô ấy theo đuổi anh?".
"Ừm." Mãi sau Nghiêm Lạc mới buông ra mộtchữ.
Woa, tốt quá rồi, con đường là giống nhau. Cô gái đóthật quá lợi hại, đến Boss thế này cũng có thể theo đuổi, cô học hỏi một chútchắc sẽ thành công.
Chúc Tiểu Tiểu kích động đến mức đỏ cả mặt, hỏi liềnmột hơi: "Boss, Boss, mau chia sẻ chút chút đi mà, cô ấy theo đuổi thếnào, lại có thể khiến anh xiêu lòng vậy".
Nghiêm Lạc cuối cùng cho xe dừng lại, quay đầu nhìnchăm chú Chúc Tiểu Tiểu, nói: "Trước mặt rất nhiều người, cô ấy đã lao đếnhôn anh một cái".
Chúc Tiểu Tiểu há hốc miệng kinh ngạc, thật là to gan,thật là quyết đoán!
Nhưng mà...
"Boss, hóa ra anh lại dễ dàng bị thu phục đếnvậy."
Trong lòng, Tiểu Tiểu cảm thấy có chút đáng tìếc. Vốncho rằng tinh anh hàng đầu như Boss thế này, đẹp trai lại nam tính, cần phảitrải qua rất nhiều gian nan mới có thể thu phục được. Thật không ngờ, một nụhôn là OK rồi.
Quả nhiên nữ theo đuổi nam khoảng cách mong manh nhưvậy, trong chốc lát Chúc Tiểu Tiểu lại có lòng tin. Tuy phương pháp này có chúthơi mạnh bạo quá so với tính cách của mình, nhưng mà đến Boss cũng có thể thuphục được, vậy chưa biết chừng Âu Dương học trưởng cũng có thể. Vì hạnh phúcnửa đời sau cúa mình, phải bạo gan lên.
"Chỉ có heo ngốc mới làm như thế." NghiêmLạc dội một gáo nước lạnh lên đầu Chúc Tiểu Tiểu đang khí thế bừng bùng.
Chúc Tiểu Tiểu bị chọc tức, lên tiếng: "Boss, saoanh có thể nói bạn gái mình như vậy".
"Cô ấy vốn dĩ chính là một con heo ngốc."
Chúc Tiểu Tiểu chẳng thấy vui vẻ gì nữa, điểm này củaBoss thật không tốt, chẳng dịu dàng chút nào, cũng không biết nói những lời dễnghe, quen sai khiến ra lệnh với người khác, xem ra đối với bạn gái cũng nhưvậy.
Không đúng, vừa rồi Boss nói là: sắp có rồi. Đó chínhlà nói bây giờ cô gái kia vẫn chưa phải là bạn gái của Boss, vẫn cònchưa hoàn toàn rơi vào móng vuốt của anh?
Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc, trong đầu suy nghĩ,Boss rất đẹp trai, lại có tiền, nấu ăn cũng ngon như vậy, chỉ có điều tính khíhơi khó chịu một chút, cô gái kia chắc chắn cũng bằng lòng chấp nhận.
Ai da, muốn biết chuyện của bọn họ quá! Tế bào buônchuyện khắp toàn thân Chúc Tiểu Tiểu đang hò reo ầm ĩ.
"Biểu hiện này cùa em là gì?" Nghiêm Lạc giơtay véo cái má bầu bĩnh của cô, đôi mắt tròn xoe của cô đưa qua đưa lại. Cáimặt mũm mĩm, tròn vo vo, thật khiến người ta muốn véo.
"Boss." Chúc Tiểu Tiểu đau quá, gạt tayNghiêm Lạc ra, ấm ức xoa xoa khuôn mặt mình. Không thể véo không người ta nhưvậy chứ, thật ấm ức: "Boss, anh kể cho em nghe chuyện của bọn anh đi, chưabiết chừng em có thể dùng để tham khảo".
Nghiêm Lạc hất cằm, làm hiệu bảo Chúc Tiểu Tiểu nhìnra ngoài cửa sổ: "Đến nơi rồi, nhanh về nghỉ ngơi".
Chúc Tiểu Tiểu nhìn ra bên ngoài, là sự thật, chiếc xeđã dừng dưới lầu nhà cô rồi, cô lại chẳng hề biết.
"Nhưng em bây giờ không thấy mệt. Boss, anh kểcho em nghe đi."
''Không mệt sao? Vậy được, chúng ta đi đến trường huấnluyện, vừa hay có thể cho em bổ sung bài tập còn thiếu của ngày hôm nay."
Chúc Tiểu Tiểu tròn mắt, nhanh chóng mở cửa xe:"Thôi ạ, thôi ạ, đột nhiên lại thấy mệt quá, em vẫn nên quay về nghỉngơi". Boss đại nhân e rằng đến việc nửa đêm bắt người ta ra trường huấnluyện cũng có thể làm được, cô nên chuồn trước là hơn.
Đêm, Chúc Tiểu Tiểu nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, cô thấymình anh dũng hất ngã một người đàn ông, đứng trên ngực anh ta,"chụt", mạnh bạo hôn anh ta một cái...
Sau khi tỉnh mộng, Chúc Tiểu Tiểu làm thế nào cũngkhông nhớ lại được tướng mạo của người đàn ông đó. Cô nhất định đã suy nghĩ quánhiều trước khi ngủ, chắc là bị câu chuyện của Boss đại nhân ám ảnh rồi. Nhưngmà, vì sao cô lại mơ mình thành ra nhỏ bé như vậy, còn có thể giẫm lên ngực củangười ta giở trò lưu manh?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.