Tất Mặc Kỳ tự nhận mình không phải là một người có dãtâm, tuy anh cũng phải tiêu tốn rất nhiều công sức mới chen được vào địa phủlàm phó vương, được phân quản lý khu vực phía bắc, nhưng anh cảm thấy đây là vìmuốn có một cuộc sống thoải mái mà bất đắc dĩ phải làm.
Những năm này, chiến loạn phân tranh không ngừng, cácphe phái, thế lực của thần giới đều rục rịch hành động, muốn tìm nơi an lạcthật không dễ dàng. May mà địa phủ chỗ này, là nơi các giới thần tiên trên trờikhông để ý lắm. Cho nên anh ở dưới trướng của Bắc Âm Vương, làm một tiểu vương,trái lại cũng thấy yên ổn.
Và bởi vậy anh cũng không cần quan tâm bên ngoài rốtcuộc loạn đến thế nào. Anh cũng không tranh giành gì với mấy vị phó vương khác.Chỉ miễn bản thân không phạm sai lầm, giữ được giá trị của mình, không uy hiếpgì đến Bắc Âm Vương, còn có thể để ông ta sai phái, khiến ông ta đối với mìnhnắm giữ không được, rời xa không xong, như thế là đủ rồi.
Cứ như vậy, vị trí của anh không cao không thấp, quyềnthế không lớn không nhỏ, tự do nuôi mấy người thiếp đẹp, huấn luyện một đámthuộc hạ, khi nhàn nhã thì uống rượu vui chơi, cuộc sống như vậy đẹp đẽ biếtbao.
Nhưng suy nghĩ này sau khi Tất Mặc Kỳ làm vương đượchơn ba trăm năm đã bị phá bỏ.
Hôm đó, anh gặp A La.
Đó là một ngày rất bình thường, quỷ sai bay lượn khắpnơi, trong địa phủ, chư vương tự tìm niềm vui cho mình, không làm phiền đếnnhau.
Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/heo-yeu-diem-vuong/2522535/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.