Buổi sáng hôm sau, Chúc Tiểu Tiểu bị tiếng chuông tinnhắn điện thoại đánh thức, cô với cái đồng hồ hẹn giờ trên đầu giường nhìn, mớichín giờ. Cũng chẳng biết tối qua đi ngủ lúc mấy giờ, nhưng lúc này cô vẫn cònrất buồn ngủ. Cô cố gắng vận động cái đầu đang mơ màng của mình để đọc tinnhắn. Tin nhắn lại là do Boss gửi, bên trên viết: "Bà Nghiêm, ông Nghiêmyêu bà".
Chúc Tiểu Tiểu cười, đọc lại một lượt, trong lòng bỗngthấy ngọt ngào. Cô nhớ ra hình như tối hôm qua, khi cô đang mơ màng, Boss cũngnói điều đó, chính miệng anh nói.
Bây giờ Chúc Tiểu Tiểu đã hoàn toàn tỉnh táo, khôngđược, cô phải bắt ông Nghiêm chính miệng nói lại lần nữa với cô, hôm qua côchưa nghe rõ. Lúc này cô mới phát hiện, ông Nghiêm không còn ở bên cạnh. Cô bòdậy, gọi mấy tiếng, không có người đáp lời. Chúc Tiểu Tiểu khoác áo ngủ lên, đikhắp các phòng tìm một lượt, đều không thấy. Cuối cùng trên bàn ăn, cô tìm đượcmột mẩu giấy. Đó là do Nghiêm Lạc để lại, nói anh ra ngoài làm việc, đồ ăn đãchuẩn bị xong, bảo cô tự mình hâm nóng một chút.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng có chút hoảng sợ, anh đã nhưthế rồi, còn có việc gì phải làm? Anh làm sao có thể chạy loạn khắp nơi nhưvậy? Ngộ nhỡ đột nhiên ma tính bộc phát, lại không tìm được anh ở đâu thì phảilàm thế nào?
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng gọi điện cho Tề Nghiên La. TềNghiên La nghe thấy cũng sốt ruột, nói sẽ đi tìm, bảo Chúc Tiểu Tiểu đợi tintức. Chúc Tiểu Tiểu xông vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/heo-yeu-diem-vuong/2522529/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.