Chúc Tiểu Tiểu ở trong động lại không biết được tìnhhình bên ngoài, nhưng mà Thủy Linh trước mặt này rất thú vị, không hề có ác ý,cho nên cô không sợ. Cô nói: “Tôi không khua môi múa mép với cô. Tôi muốn mangviên đá này đi".
"Mau, cho cô đấy." Thủy Linh nói, sóng nướcđánh một cái, kéo viên đá màu xanh đen kia đến trước mặt Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ, đây có lẽ là vị thầnbảo vệ thiếu trách nhiệm nhất. Nhưng việc đến hôm nay, cô cũng mặc kệ, lấychiếc túi linh ở thắt lưng ra, miệng túi vừa mở, Thủy Linh liền thô lỗ ném viênđá vào trong.
Nó nhìn Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận cất xong chiếc túi,vui vẻ nhảy lên: "Hay quá! Tự do rồi! Tôi tự do rồi!". Nó đột nhiên"á" lên một tiếng, giống như trúng đòn vậy, ngã xuống, thấm vào trongđất.
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, cô căng thẳng nắm chắcTiểu Phấn Hồng quan sát xung quanh nhưng không phát hiện thứ gì khác thường.Nhìn thấy Thủy Linh lại bốc lên, liền hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?".
Thủy Linh động đậy, hạt nước hội lại thành hình người,nói: "Tôi phải giả vờ bị đánh ngã xuống chứ, nếu không cô làm sao có thểcướp được viên đá đi".
Chúc Tiểu Tiểu không hài lòng: "Chỗ này có ngườikhác sao? Cô làm tôi sợ đó".
"Ừ nhỉ." Thủy Linh di chuyển một vòng trongkhông trung: "Vậy tôi diễn mất công rồi. Mặc kệ mặc kệ, diễn một chút cũngvui mà".
Chúc Tiểu Tiểu quyết định không để ý đến nó nữa, côcẩn thận nhìn xung quanh, bắt đầu men theo vách động bò lên trên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/heo-yeu-diem-vuong/2522522/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.