Ở một nơi khác, trong một tiệm đồ cổ lớn nhất toànthành phố, Vu Lạc Ngôn cầm miêng hồng ngọc kia đưa cho chủ tiệm giám định, anhphải do dự rất lâu mới quyết định được. Thực ra miếng hồng ngọc này có phải làđồ cổ hay không thì có làm sao chứ? Lẽ nào anh còn có thể chứng minh Chung Quỳgặp được ngày hôm đó chỉ là ảo giác?
Vu Lạc Ngôn thở dài, lại nhớ tới sự việc hôm đó, anhđã nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu xông vào hôn Nghiêm Lạc. Anh như thế này, có coi làcuộc sống, ái tình, mất cả hai không?
"Miếng ngọc này e là đã trải qua ít nhất mấy trămnăm rồi, nhất thời tôi cũng không thể xác định được rốt cuộc là nó bao nhiêutuổi, tóm lại chắc chắn là một thứ bảo bối." Lời của chủ tiệm đồ cổ kéo tưduy của Vu Lạc Ngôn trở lại.
Vu Lạc Ngôn cầm miếng ngọc, đứng đó nghĩ hồi lâu,Chung Quỳ cho anh miếng ngọc này là có ý gì?
Ông chủ tiệm hỏi: "Anh à, ngọc này anh có bánkhông? Tôi nghiên cứu đồ cổ châu báu nhiều năm như vậy rồi, miếng ngọc thế nàythật hiếm thấy, nếu như là mang đi bán, tuyệt đối được giá tốt".
"Không đâu, cảm ơn." Nghe thấy người ta bảobán miếng ngọc, Vu Lạc Ngôn chẳng hiểu vì sao trong lòng không, thoải mái, anhvội vàng thu miếng ngọc lại, đi ra ngoài.
Lúc này đã hơn mười giờ tối gió đêm vi vu, trăng sángtrên cao. Vu Lạc Ngôn bước trên đường, nhớ lại những lời mình đã nói với ThưĐồng khi cụng ly ngày hôm đó.
Lúc ấy trong lòng anh tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/heo-yeu-diem-vuong/2522513/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.