Nghiêm Lạc hoàn toàn không biết mình đã bỏ qua điềugì, anh ngủ một giấc tới tận năm ngày.
Trong năm ngày này Chúc Tiểu Tiểu rất bận, cô vẫn theosát tình báo và tin tức của những người đưa tin về kiếp nạn diệt thế sắp tới.Tin đồn Cửu Thiên Huyền Nữ xuất thế, người ở đâu cũng đều chứng thực rồi, việclàm của Huyền Thiên phái đã được mở rộng. Bọn họ tập kết lực lượng thần giớikhắp nơi, chuẩn bị ứng phó với sự trùng sinh của ma tộc.
Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết bọn họ đã bỏ cuộc haylà có dự định khác đối với bản thân mình, dù gì lâu như thế rồi cũng không thấycó người đến tìm cô. Nhưng mà như thế này cũng tốt, cô không muốn liên quan đếncái Huyền Thiên phái gì gì đó, bây giờ cả trái tim và khối óc cô chỉ có Boss,muốn cứu thế cứu người gì thì Boss nhất định sẽ có kế hoạch, cô nhất định chỉnghe theo lời Boss.
Bắc Âm Vương mấy ngày này lại nghênh ngang hoạt độngkhắp nơi, trước đó thì giống như con chuột cống già khó tìm được hành tung, bâygiờ lại như sợ người ta không biết mình đang bận rộn. Ông ta đi khắp nơi, tăngcường nghe ngóng, liên kết với thế lực của thần giới, vẻ như muốn lấy lòngHuyền Thiên phái.
Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đoạt vị chăng? ChúcTiểu Tiểu đoán không ra, cô đã xử lý xong tất cả số liệu, phải đợi Boss tỉnhlại định đoạt.
Trong năm ngày này còn xảy ra một sự kiện mở đầu chonhững thay đổi trọng đại của công ty: Chính bởi giấc ngủ quá dài của Nghiêm Lạcmà Tề Nghiên La đã phải đến công ty để tạm thời quản lý.
Bọn Happy và Smile có bất kỳ chuyện gì cũng đều báocáo cho A La, Chúc Tiểu Tiểu cũng phải giúp đỡ đem tất cả công việc của kho sốliệu, tình báo, hệ thống tin tức sắp xếp lại một lượt để cho A La làm việc đượcthuận tiện và hiệu quả. Mấy ngày này mọi người đều gắng sức tăng ca để điềuchỉnh thích ứng với cục diện quản lý mới. May mà Tề Nghiên La đối với tất cảcác công việc đều vô cùng thông thạo, mọi người tuy bận rộn nhưng không hề rốiloạn.
Chuyện này lúc mới bắt đầu khiến Chúc Tiểu Tiểu giậtthót mình, cô cho rằng việc A La tới quản lý biểu thị Boss sẽ không tỉnh lạinữa, hoặc là anh sẽ phải ngủ rất lâu. Kết quả mọi người đều an ủi nói anh chỉngủ mấy ngày rồi sẽ từ từ tỉnh lại, bảo cô đừng lo lắng.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy rất kỳ quái song nếunghĩ theo cách khác, bây giờ đang là khoảng thời gian đặc biệt. Thế cục hỗnloạn, cứ coi như Boss chỉ vắng mặt mấy ngày thì cũng vẫn cần có người chấnchỉnh lãnh đạo công ty. Hơn nữa sự việc này chắc là Boss đã dặn dò rồi, nếukhông thì A La sẽ không không mời mà đến như vậy, Happy và Smile cũng sẽ khôngchủ động phối hợp làm việc với cô ấy như thế. Thế này cũng tốt, Boss đang bịthương, có người gánh vác một chút côngviệc, quá tốt rồi còn gì.
Bây giờ Chúc Tiểu Tiểu đã hoàn toàn xác định rằng Bossđại nhân chính là bạn trai của mình, cho nên cô thiên vị, công bằng cũng là lẽtự nhiên.
Hằng ngày, tối nào Chúc Tiểu Tiểu cũng ngủ lại trênchiếc sofa lớn ở bên ngoài phòng Nghiêm Lạc, cô sợ trong lúc Boss ngủ mơ màngmuốn uống nước hoặc ăn thứ gì đó. Nhưng cô trông giữ mấy ngày rồi, cũng khôngthấy anh mở mắt lần nào. Tuy mọi người đều nói không sao, anh ngủ nhiều như vậylà chuyện tốt, có thể giúp cơ thể hồi phục, nhưng trong lòng Chúc Tiểu Tiểu vẫncó chút sốt ruột. Tối nào cô cũng ở bên giường nhìn anh, cho đến khi mệt rồi,mắt không mở nổi nữa mới bò về sofa.
Trong mấy ngày này, Vu Lạc Ngôn có hẹn Chúc Tiểu Tiểugặp mặt, bây giờ anh không còn mơ thấy những cơn ác mộng kia nữa, cũng không hềbị ảo giác, nhưng tất cả những chuyện đã xảy ra vẫn lưu lại mãi trong tâm tríanh, anh cảm thấy có chút mất mát. Mà tất cả những thứ này, anh vẫn không thểchia sẻ được với người khác. Chúc Tiểu Tiểu hiểu tâm trạng của anh, đồng ý gặpmặt, nhưng phải đợi sau khi Nghiêm Lạc thức dậy mới hẹn lại anh.
Thứ Sáu, trời vẫn còn chưa sáng, Nghiêm Lạc tỉnh lại.
Anh nhìn đồng hồ, đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, thayquần áo, sau đó đi đôi dép trong nhà, vừa dùng khăn mặt lau đầu vừa bước vềphía phòng làm việc, muốn đem những công việc bỏ lỡ trong thời gian qua giảiquyết trước một chút.
Vừa ra khỏi phòng, anh sững lại, Heo Con anh yêuthương đang ngủ trên chiếc sofa lớn. Cô cuộn người thành một khối co ro trongchiếc chăn mỏng, mái tóc dài xõa ra trên gối, cái cổ cứng đơ, hình như ngủkhông được thoải mái lắm.
Nghiêm Lạc đến gần, nhìn thấy dưới mắt cô là một quầngthâm, bất giác đau lòng vuốt lên đó. Heo Con ngốc kia không biết cả ngày đã làmgì mà lại khiến mắt mình thâm đen đến thế này.
Sự tiếp xúc của anh khiến Chúc Tiểu Tiểu động đậynhưng vẫn không tỉnh lại. Nghiêm Lạc thu tay về, nhìn vào môi cô, trong lònglại vừa hận vừa bực, tiểu quỷ khó chịu hay giận dỗi này, khó dỗ dành như vậy,phải đến khi nào mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện, hạ quyết tâm ở cùngvới anh? Đợi cô cam tâm tình nguyện rơi vào bàn tay anh, tình xưa nợ cũ, anhnhất định là sẽ tính toán sạch sẽ một lượt.
Chúc Tiểu Tiểu hình như cảm thấy có người đang tínhtoán với mình, cô co rúm lại. Sofa quá cứng, ngủ như thế chắc chắn không thoảimái. Nghiêm Lạc duỗi tay ra ôm lấy cô, đưa cô vào chiếc giường trong phòng.Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhìn thấyNghiêm Lạc mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, còn duỗi tay ra muốn ôm ấp làm nũng:"Boss".
Nghiêm Lạc cười, đặt cô nằm cẩn thận xuống chăn xong,nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Chúc Tiểu Tiểu dụi dụi khuôn mặt trong lòng anh, mơmàng nói: "Boss, anh ở cùng em".
"Được." Nghiêm Lạc vuốt mái tóc cô, cảm thấyHeo Con lơ mơ buồn ngủ là đáng yêu nhất, không biết nếu lừa cô trong trạng tháitinh thần như thế này lấy một nụ hôn, có thể phá được chú không nhỉ?
Anh đang suy nghĩ xem có nên hành động như vậy khôngthì Tiểu Tiểu đột nhiên mở to mắt ra, tỉnh táo trở lại: "Boss, anh đã tỉnhrồi?".
Nghiêm Lạc gườm cô, vì sao mỗi lần anh có được thời cơtốt cô lại luôn dập tắt như vậy?
"Làm gì mà gườm người ta, em đâu phải cố ý đi ngủvào lúc anh tỉnh." Tiểu Tiểu dụi dụi mắt, ngáp dài một cái, ôm lấy NghiêmLạc, cả người treo trên thân hình anh: "Boss, anh có đói không, có khátnước không?".
"Em vì sao lại đột nhiên ngoan ngoãn thếnày?" Thân mật với anh đến mức thực sự không giống với Tiểu Tiểu trướcđây.
"Cái gì mà đột nhiên, em vẫn luôn rấtngoan."
Nghiêm Lạc nhìn cô, bất giác mỉm cười: "Nếu nhưngoan, thì mau hôn anh một cái".
Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, mặt đỏ ửng. Anh ấy vẫn cònchưa biết!
Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác hưng phấn, muốnđùa dai một chút lập tức lắc đầu: "Không hôn, không hôn!".
Nghiêm Lạc gườm gườm, kéo chiếc chăn mỏng đắp chùm cảlên đầu cô: "Không hôn thì mau ngủ đi".
Chúc Tiểu Tiểu ở trong chăn cười hinh hích, bàn taynhỏ bé duỗi ra, quờ quạng nắm lấy bàn tay lớn của Nghiêm Lạc, giả giọng ồm ồmnói: "Boss, anh ở lại với em đi".
"Hừ", anh cố ý làm mặt lạnh: "Em vừamuốn độc chiếm anh, vừa không chịu để anh làm bạn trai của em. Khoa trương nhưthế sao!".
Chúc Tiểu Tiểu ở trong chăn lén cười, cười đến mứcchiếc chăn rung lên.
Nghiêm Lạc lại nói: "Em không sợ anh hết kiênnhẫn, không đợi được nữa, không cần em nữa sao".
Chiếc chăn kia đột nhiên yên lặng, trong lòng NghiêmLạc như vừa loảng xoảng vỡ cái gì đó, âm thầm hối hận về câu lỡ lời của mình.Anh chỉ đang nói đùa, cô sẽ không coi là thật chứ. Heo Con ngốc này vốn dĩ luôntự ti không tin vào chính mình, khó khăn lắm với chịu bộc lộ ra làm nũng một chút,vạn nhất nghĩ lung tung, há chẳng phải sự cố gắng trước giờ của anh hỏng hếtsao.
"Heo Con." Anh thấp thỏm nghĩ xem phải bùđắp lại thế nào mới được.
Chúc Tiểu Tiểu từ trong chăn thò đầu ra, lạnh mặt, lừmắt: "Anh dám!".
Nghiêm Lạc sống đã mấy nghìn năm, từ trước đến naychưa từng bị ai quát mắng mà trong lòng lại thấy thoải mái như vậy. Anh nhịnkhông được phá lên cười, Chúc Tiểu Tiểu bổ nhào đến đấm anh: "Anh còncười, anh bắt nạt em".
Nghiêm Lạc cười đến mức không ngừng lại được, anh ômchặt Chúc Tiểu Tiểu trong lòng, hai người cuộn lại với nhau. Anh véo má cô:"Anh đường đường là vua của địa phủ, rõ ràng bị tiểu nha đầu em đây ứchiếp rồi, em còn dám xấu xa tố cáo trước".
"Nói bừa, anh là quan lớn lợi hại như vậy, em chỉlà một bách tính bình thường làm gì có gan ức hiếp anh, em cũng đâu phải đãchán sống rồi." Cô cắn ngón tay anh, liền muốn giận dỗi với anh.
Anh càng ôm cô chặt hơn: "Nhưng chỉ em mới có thểức hiếp anh".
Lời nói này, Tiểu Tiểu nghe xong liền thấy trong lòngvô cùng ngọt ngào. Cô gối lên ngực anh, cảm thấy trái tim của mình đang đậpcùng một nhịp với trái tim anh.
Rất lâu sau, hai người đều không ai nói gì. Chúc TiểuTiểu đột nhiên lên tiếng: "Boss, mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiềuchuyện". Cô làm xong báo cáo rồi, giờ nói lại hết công việc mấy ngày naycho Boss nghe, tự coi bản thân mình là bà quản gia nhỏ của Boss.
Nghiêm Lạc vừa nghe vừa xoa đầu cô, anh không nói vớicô, sự việc xảy ra trong những ngày qua, thực sự còn nhiều hơn những gì côbiết.
Nghiêm Lạc sau khi tỉnh lại bận rộn cả một ngày. Sauđó, sáng thứ Bảy, anh nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Hôm nay anh phải ra ngoài,hẹn người ta có việc, em ở trong nhà phải ngoan ngoãn".
"Hẹn ai?" Chúc Tiểu Tiểu lập tức chất vấn.
Nghiêm Lạc thấy buồn cười nhìn nhìn cô: "Túi dấmnhỏ, không phải là Hồ Dĩnh, yên tâm đi".
"Vậy người hẹn gặp là ai?"
"Đợi hôm nay anh nói chuyện xong quay lại thì sẽkể cho em."
Thần bí như vậy sao? Chúc Tiểu Tiểu chu môi lên, khôngnói thì không nói. "Hôm nay em cũng có hẹn."
"Hẹn ai?”
"Hừ", Chúc Tiểu Tiểu đắc ý ngẩng đầu:"Đợi hôm nay quay về sẽ nói cho anh".
Nghiêm Lạc búng vào trán cô, cười mắng: "Quỷ nhỏmọn". Anh quay người đến bên tủ quần áo vừa lấy đồ vừa nói: "Em khôngđược ra ngoài một mình, bảo Thư Đồng hoặc Tiết Phi Hà đi cùng em",
"Tuân mệnh, Lao đầu1." Chúc TiểuTiểu hài hước hành lễ làm đảm bảo. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô khiếnNghiêm Lạc suýt chút nữa không chuyển nổi ánh nhìn. Cô tựa hồ không còn nhưtrước nữa, từ khi nào cô đã có thể nguyện ý cho anh một lời hứa như vậy?
1 Thởicổ đại, Lao đầu tương đương với cánh sát coi tù hiện nay.
Nghiêm Lạc đi ra khỏi cửa, Chúc Tiểu Tiểu hẹn với VuLạc Ngôn, theo dặn dò của Boss đại nhân, bắt buộc phải có người đi cùng. ChúcTiểu Tiểu vốn dĩ muốn hẹn Tiết Phi Hà, bởi vì Thư Đồng không hợp với Vu LạcNgôn, cô sợ bọn họ gặp mặt nhau sẽ lại cãi nhau. Nhưng cô bạn Tiết Phi Hà từtrước đến nay đều rảnh rỗi trong ngày nghỉ kia lại đột nhiên nói mình đang bận,ấp ấp úng úng từ chối lời hẹn của Chúc Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu không suy nghĩnhiều, chỉ đành quay qua đi tìm Thư Đồng.
Đầu dây chỗ Thư Đồng rất ồn, bên cạnh còn có tiếng ríurít của một đám trẻ con. Thư Đồng nói đang làm tình nguyện viên, dạy bọn trẻhọc võ luyện sức khỏe. Chúc Tiểu Tiểu có chút ngại ngùng, nhưng Thư Đồng vừanghe thấy là hẹn Vu Lạc Ngôn, lập tức có hứng thú, chủ động yêu cầu được thamgia. Nhưng mà cô không đủ thời gian để đến đón Tiểu Tiểu trước, nên quyết địnhtrực tiếp gặp mặt ở quán cà phê.
Chúc Tiểu Tiểu sợ tắc đường nên đã xuất phát sớm hơn,kết quả, cả đoạn đường hôm nay quang đãng ngoài dự liệu. Khi cô đến nơi,còn sớm hơn hai mươi phút so với giờ hẹn, không ngờ Vu Lạc Ngôn đã ngồi ở đórồi.
Vu Lạc Ngôn đứng dậy kéo ghế cho Tiểu Tiểu, anh gọinhân viên phục vụ mang thực đơn đến, hỏi: "Không phải em nói đưa đại tỷ lỗmãng kia đến sao, cô ta đâu rồi?".
"Thư Đồng đang đi tình nguyện, lát nữa mới đến.Em tới sớm hơn." Chúc Tiểu Tiểu vội vàng xin lỗi: "Thật là ngại quá,bởi vì Boss không cho phép em ra ngoài một mình, cho nên em mới hẹn Thư Đồng.Em nghĩ mọi người đều quen nhau rồi, những vấn đề siêu nhiên loại này cô ấy là chuyêngia, cho nên... anh đừng để ý nhé".
"Không đâu." Vu Lạc Ngôn nháy mắt với cô:"Anh nghĩ ra cách để đối phó với cô ta rồi".
"Hả?"
"Anh hẹn Âu Dương Tĩnh đến, để cậu ấy đối phó vớiđại tỷ lỗ mãng. Em biết đó, Âu Dương Tĩnh là loại dịu dàng, lại có khả năngchịu đựng, chắc chắn có thể áp chế được cô ta. Lát nữa bọn họ sẽ ngồi ở bànkhác, chúng ta nói chuyện của chúng ta."
Chúc Tiểu Tiểu ngạc nhiên há hốc miệng, không ngờ rằngVu Lạc Ngôn lại dự định làm thế. Âu Dương học trưởng à, bây giờ nghĩ đến anh,trong lòng Tiểu Tiểu đã không còn lăn tăn gì nữa. Chỉ có điều khi tưởng tượngdáng vẻ Âu Dương Tĩnh nho nhã đối diện với Thư Đồng hào sảng, thêm vào đó là VuLạc Ngôn nghịch ngợm, cục diện đó chắc chắn rất thú vị, Tiểu Tiểu không nhịnđược cất tiếng cười lớn.
Trong phòng bao ở chếch phía bên trái trước mặt, hìnhnhư có một ánh nhìn sắc lẹm đang chiếu về phía cô, Chúc Tiểu Tiểu cảm giácđược, quay đầu lại nhìn về phía ấy, không rằng đó lại là Nghiêm Lạc.
Anh lúc này đã không còn biểu cảm dịu dàng như khicùng cô vui đùa lúc sáng nữa, cả khuôn mặt lạnh lùng, đang tương đối không vuinhìn về bàn của cô.
Chúc Tiểu Tiểu vốn vẫn còn hơi chột dạ, cô biết anh đểý Vu Lạc Ngôn, mà bây giờ bọn Thư Đồng vẫn còn chưa đến, cô với Vu Lạc Ngôn haingười nhìn bên ngoài đích xác giống đang hẹn hò. Nhưng khi cô nhìn thấy nhữngngười khác trong phòng bao, chút chột dạ trong lòng đó lập tức như khói tan mâytản.
Trong phòng bao có không ít người, Huyền Thiên NgọcNữ, Chúc Tiểu Tiểu là đã gặp qua rồi, bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữkhá Iớn tuổi, khí chất rất giống cô ta, có khả năng chính là Cửu Thiên HuyềnNữ. Ngoài ra A La, A Mặc cũng ở đó, lại có cả Bắc Âm Vương và một người đàn ôngtrung niên trông rất phong độ mà Chúc Tiểu Tiểu chưa từng gặp mặt, còn có mộtngười nữa khiến Chúc Tiểu Tiểu càng thêm tắc nghẹn, đó chính là Hồ Dĩnh đangngồi bên cạnh Nghiêm Lạc.
Anh rõ ràng nói không hẹn Hồ Dĩnh!
Chúc Tiểu Tiểu đùng đùng tức giận, cô nhìn chằm chằmvề phía phòng bao kia, vừa khéo đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ uống và điểmtâm vào, cho nên cửa phòng bao càng mở rộng ra. Hồ Dĩnh ở ngoài cùng, đứng dậygiúp mọi người đưa đồ, sau đó lại ngồi xuống, tư thế thân mật cho thêm đường vàsữa vào cốc cà phê của Nghiêm Lạc bên cạnh.
Nghiêm Lạc gườm Chúc Tiểu Tiểu xong, quay đầu lại vừahay nhìn thấy cốc cà phê Hồ Dĩnh đưa đến, anh sực tỉnh lại nhìn sang Tiểu Tiểu,lần này đổi lại là cô gườm anh.
Cửu Thiên Huyền Nữ lên tiếng, kéo sự chú ý của NghiêmLạc lại. Hồ Dĩnh đứng dậy đi ra phía ngoài, cười khiêu khích với Chúc Tiểu Tiểumột cái rồi đóng cửa lại.
Một cánh cửa, một thế giới.
Hình như thần tiên - yêu quái bọn họ là một thế giới,mà bọn cô những con người nhỏ bé lại là một thế giới khác, cánh cửa phòng bao đónglại ngăn cách ánh nhìn của Chúc Tiểu Tiểu, nụ cười của Hồ Dĩnh khiến cô tức đếnmức tê dại cả chân răng.
Vu Lạc Ngôn xem xong thực đơn ngẩng đầu lên, thấy vẻmặt khó coi của Tiểu Tiểu thì thuận theo ánh mắt cô quay sang nhìn, chỉ thấyphòng bao kia đóng kín, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?".
Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không sao, chỉ là nhìnthấy Boss của em cũng ở đây, còn có cả người mà em ghét nữa".
Vu Lạc Ngôn nghe nói thì quay đầu nhìn một cái, suyđoán trong lòng lại nổi lên: "Tiểu Tiểu, Boss của em hình như đối xử vớiem rất tốt".
Tốt cái quỷ ý, anh ấy lừa người! Anh ấy rõ ràng nóikhông hẹn với Hồ Dĩnh!
Chúc Tiểu Tiểu cắn răng buồn bã, buổi sáng còn thânthiết với cô, rõ ràng là nói không hẹn Hồ Dĩnh. Kết quả thì sao, bị cô bắt quảtang rồi. Cô nhìn vào thực đơn, nhìn chằm chằm mà mãi không đọc nổi một chữ.
Vu Lạc Ngôn thấy biểu cảm tức giận đùng đùng của cô,lòng cũng hiểu rõ được bảy, tám phần, anh cười khổ: "Tiểu Tiểu, em cảmthấy anh không tốt chỗ nào?".
"Anh thì tốt chỗ nào?" Không đợi Chúc TiểuTiểu trả lời, Thư Đồng vừa mới đi vào liền cướp lời. Cô mặc trên người bộ đồthể thao thoải mái, tóc đã cắt ngắn hơn, vừa mới đi vào đã hét lên, bảo nhânviên phục vụ mau chóng mang nước lạnh đến.
Vu Lạc Ngôn gườm cô: "Đại tỷ, ai hỏi ý kiến củacô".
Thư Đồng ra vẻ du đãng nhún vai một cái: "Tôi đâucó cho ý kiến, tôi chỉ phản vấn lại một câu mà thôi". Cô chẳng giữ hìnhtượng bò luôn lên bàn, ngoắc ngón tay gọi Vu Lạc Ngôn: "Tiểu đệ đệ, nể mặtcậu gọi chị một tiếng đại tỷ, chị nói cho cậu biết, muốn học làm đàn ông à,đừng hỏi phụ nữ vấn đề vô vị thế này. Con người ấy mà, không làm việc gian ác,phạm pháp, nguy hiểm, biến thái thì cơ bản chẳng có gì không tốt, chỉ là có hợpmắt hay không, có cảm giác hay không, có thích hay không mà thôi".
"Đừng có ra vẻ ta đây hiểu chuyện, còn nữa, 'tiểuđệ đệ’, cách xưng hô này không được dùng bừa bãi, nó có nghĩa khác đấy."
"Xí, chị đây cũng đã từng yêu đương, năm năm tìnhcảm cuối cùng cũng bị gạt những ưu điểm của chị lúc đầu anh ta thích, toàn bộđều biến thành khuyết điểm khiến anh ta thay lòng, cậu nói xem chị có hiểu haykhông?" Thư Đồng đem tình sử bi thảm đau thương của mình ra làm chuyện cườiđể kể, xong thì đánh giá Vu Lạc Ngôn một lượt từ trên xuống dưới, lại nói:"Lẽ nào cậu thực sự là 'tiểu đệ đệ', nên mới sợ người ta gọi nhưthế?". Cô nói chẳng kiêng kỵ điều gì, Vu Lạc Ngôn tức đến mức nghiến răngnghiến lợi: "Đại tỷ, cô đang trêu ghẹo tôi phải không?". Bà chị giànày, vừa mới muốn cảm thông với cô một chút, kết quả liền bị cô làm cho tứcchết rồi, người đàn ông không có mắt nào đó có thể thích được cô mới lạ.
"Tôi không thích trêu ghẹo 'tiểu đệ đệ'."Thư Đồng nói rất thản nhiền, còn nhấn mạnh vào ba chữ kia.
"Được rồi, hai người đừng đấu khẩu nữa."Chúc Tiểu Tiểu rất đau đầu, vừa phải nhìn về phía phòng bao, vừa phải trôngchừng hai người này sợ bọn họ gây gổ. Thật là thất sách, để bọn họ ở gần nhauthế này quá nguy hiểm.
"Hừ." Hai người lại như hẹn trước, cùng đáplời. Thư Đồng bắt đầu hiếu kỳ với việc Chúc Tiểu Tiểu cứ nhìn chăm chú vàophòng bao kia: "Cô đang nhìn cái gì vậy?".
"Boss ở trong đó."
Thư Đồng vừa uống một ngụm nước, suýt nữa thì sặc:"Xui xẻo thế sao? Tôi đắc tội với vị thần nào vậy chứ, sao mà ngày nghỉvẫn đụng phải anh ấy. Hay chúng ta đổi chỗ khác đi".
"Không đổi." Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngônđồng thanh trả lời. Chúc Tiểu Tiểu muốn theo dõi sát sao tình địch, còn VuLạc Ngôn bên này thứ nhất là Âu Dương Tĩnh vẫn còn chưa đến, thứ hai là trong ýthức luôn muốn đối đầu với Thư Đồng, cô nói đổi thì anh nhất định không đổi.
"Không đổi thì không đổi. Sao phải phản ứng mạnhthế chứ?” Thư Đồng cho một viên đá vào miệng, cũng chăm chú nhìn về phía phòngbao kia.
Vu Lạc Ngôn ngẫm nghĩ, nói với Thư Đồng: "Đại tỷ,mỗi ngày tôi đều làm một việc thiện, lát nữa sẽ giới thiệu cho cô một thanhniên ưu tú".
"Muốn tách tôi ra hả?" Bộ dạng Thư Đồng nhưnhìn thấu tâm can anh, cười cười: "Cũng không phải là không được, nếu anhta thật sự rất ưu tú, chị đây vẫn là có thể cân nhắc một chút. Anh ta bao nhiêutuổi?".
"Lớn hơn tôi hai tuổi, hai mươi lăm."
"Thật đáng tiếc, hơi nhỏ quá, chị đây hai mươibảy, không thích chơi trò tình yêu chị em. Cậu tìm được ai đó ba mươi tuổi trởlên thì còn có thể cân nhắc.”
"Chỉ là giới thiệu cho hai người quen biết đâu cóbảo người ta đến để yêu cô. Tôi sẽ không đẩy bạn mình vào chảo lửa đâu."
"Không yêu quen biết nhau làm gì, chị đây cũng sắpba mươi rồi, không có thời gian quen biết bừa bãi, chị phải tìm một người thíchhợp để yêu đương một chút, rồi còn nói chuyện kết hôn sinh con đẻ cáinữa."
"Nghe hai người nói những lời này, tôi chẳng dámngồi xuống nữa rồi." Người nói lời này là Âu Dương Tĩnh, anh đang đứng bênbàn cười dịu dàng.
"Học trưởng." "Âu Dương Tĩnh” Chúc TiểuTiểu và Vu Lạc Ngôn vội vàng chào hỏi anh.
"Đã lâu không gặp rồi, Tiểu Tiểu", Âu DươngTĩnh nói với Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu cười đáp lại, trong lòng cẩn thận suyxét một chút, đến hôm nay cô thực sự đã không còn cảm giác rung động đối vớihọc trưởng nữa.
Ai da, cô đã rơi vào tay Boss rồi, nhưng mà con ngườiđáng ghét này lại đang ngồi trong phòng bao kia, chẳng biết đang làm gì. Mụ hồly tinh đó dựa vào cái gì mà dám ngồi bên cạnh anh chứ, dựa vào cái gì mà lạigiúp anh rót cà phê? Còn cả nụ cười buồn nôn ấy nữa, thật quá đáng ghét!
Thư Đồng hiếu kỳ đánh giá Âu Dương Tĩnh, nói chuyệnmấy câu liền đưa ra kết luận: "Cậu trông không tồi, dáng vẻ thận trọngchín chắn đáng tin, không giống như tên mặt trắng kia. Có bạn gái hay chưa, cócần chị đây giới thiệu cho không?".
Vu Lạc Ngôn trừng mắt gườm, Âu Dương Tĩnh thì cười hahả. Thư Đồng vừa lườm Vu Lạc Ngôn vừa nói: "Tiểu Tiểu của chúng tôi khôngtồi đâu, hai người đã biết nhau rồi, vì sao trước đây không qua lại xemsao?".
Âu Dương Tĩnh nhìn Vu Lạc Ngôn một cái, cười nói:"Tôi đến chậm một bước, không có cơ hội".
Vu Lạc Ngôn nói với anh giọng khó chịu: "Khôngcần để ý đến cô ta, đầu óc cô ta không bình thường lắm".
Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh ngượng ngùng: "ThưĐồng, nói bừa".
"Ồ, hiểu rõ rồi. Xem ra cậu chính là vì bạn bè màbỏ lỡ cơ hội. Chị đây sẽ giới thiệu cho cậu người khác." Thư Đồng nói:"Tư Mã Cần kia cũng như vậy, trước đây mỗi khi giới thiệu đối tượng chongười khác, anh ta đều làm rất tốt, vậy mà lần này nhờ anh ta giới thiệu chochúng tôi, anh ta đến bóng người cũng không tìm ra được".
Vu Lạc Ngôn trêu chọc nói: "E rằng mấy cô gái đólại không nữ tính được bằng cô đây. Boss của các cô làm sao có thể dung nạp thứngười không có đầu óc như cô vậy nhỉ".
"Tôi vốn ưu tú mà." Thư Đồng ưỡn ngực lên:"Nhân viên kiểu mẫu". Cô quay đầu nhìn Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn đangchăm chú dõi mắt về phía phòng bao kia, hích vai: "Cô sắp nhìn thủng cảcửa rồi đó".
"Không biết bọn họ đang nói chuyện gì?" ChúcTiểu Tiểu nhỏ tiếng tự nói với mình.
"Cô có gan bò lên cửa để nghe lén không?" ThưĐồng trưng ra dáng vẻ sợ hãi.
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy, nói: "Tôi đimột chút, mọi người từ từ nói chuyện nhé". Cô chạy ra khỏi tiệm cà phê,trèo lên xe. Cô lái xe của công ty đến, vừa hay có máy nghe trộm mini. Cô cầmmáy nghe trộm trong tay, chạy quay trở lại.
Vừa đúng lúc trong phòng bao kia nhân viên phục vụđang chuyển cốc uống hết ra ngoài, cửa đang mở, Chúc Tiểu Tiểu liền bước vàotrong, cô nghe thấy Huyền Thiên Ngọc Nữ đang nói với nhân viên phục vụ:"Không có gọi thì các cận đừng vào đây nữa".
Nghiêm Lạc nhân lúc cửa mở ra cũng tranh thủ tìm kiếmChúc Tiểu Tiểu, nhưng bàn đó lúc này lại chỉ có Thu Đồng, Vu Lạc Ngôn và ÂuDương Tĩnh. Anh còn đang sốt ruột không biết Heo Con ngốc này có phải đã tứcgiận bỏ chạy rồi không thì liền thấy cô từ cửa lớn đi vào, bước về phía phòngbao của bọn họ.
"Boss." Chúc Tiểu Tiểu vào phòng chào hỏi,đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Hồ Dĩnh kia một cái.
Nghiêm Lạc không biểu cảm gì, gật đầu một cái coi nhưđáp lời. A La và A Mặc nhìn nhau, che giấu sự kinh ngạc trong lòng, cũng khônglên tiếng.
"Boss." Chúc Tiểu Tiểu tiến tới gần NghiêmLạc, lại nói: "Em chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay anh có về công ty không?Có chút việc gấp".
Mọi người trong phòng đều thấy lạ, hiếu kỳ nhìn cô,Nghiêm Lạc hơi cau mày lại, trả lời: "Có về".
"'Vâng.” Chúc Tiểu Tiểu cũng trả lời dứt khoát,quay người rời đi. Nghiêm Lạc không ngăn cô, Chúc Tiểu Tiểu cũng không quay đầumột cái, Hồ Dĩnh lại đứng dậy ra đóng cửa phòng bao.
Ba người bọn Thư Đồng ở bàn bên kia rất kinh ngạc đốivới hành động của Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu đi đến đó, nói xin lỗi với bọnhọ, bảo mình có chuyện gấp phải đi trước, chuyện kia của Vu Lạc Ngôn, để hômkhác gặp mặt sẽ nói.
Sau khi cáo từ ra ngoài, Chúc Tiểu Tiểu quay lại xengồi, đeo tai nghe lên.
Trong phòng bao, Hồ Dĩnh đóng cửa lại xong, ngồi vềchỗ. Tuy đây là cơ hội khiêu khích cô gái loài người không hiểu chuyện kia,nhưng trong trường hợp như thế này cô ta vẫn biết chừng mực. Tộc trưởng của Hồtộc được mời đến làm chứng và phụ trách đưa tin tức đến các nhà trong tiêngiới, cô ta nhân cơ hội này đi cùng, phải lấy hành động để biểu đạt lòng trungthành đối với Nghiêm Lạc.
Còn có một điểm quan trọng nhất, cô ta có thể dùng sựviệc này để chứng minh với Nghiêm Lạc, những vấn đề của tiên giới chỉ ngườithuộc tiên giới mới có thể tương trợ. Vào thời điểm quan trọng nhất, cô ta cóthể ở bên cạnh anh, mà con người kia lại không thể.
Diêm Vương sẽ thấy rõ ai mới thực sự là một nửa củamình, tình yêu giữa người và thần, chẳng qua chỉ là sự nhiệt tình mới mẻ nhấtthời làm cho đầu óc choáng váng mà thôi.
Nhưng Hổ Dĩnh cười có đẹp hơn nữa, Nghiêm Lạc lúc nàycũng chẳng thèm để ý. Heo Con nhà anh sẽ không vô duyên vô cớ chạy vào để hỏivấn đề vô vị đến vậy, cô muốn chơi trò gì sao?
Anh vờ cúi đầu uống cà phê, nhanh mắt nhìn tới chỗ bannãy Chúc Tiểu Tiểu đứng, không có gì khác thường. Anh đặt lại cốc cà phê lênbàn, xê ghế ngồi tới chỗ đó, bí mật dùng tay sờ sờ, cũng không có gì khác lạ.
Lúc này Cửu Thiên Huyền Nữ lên tiếng: "Vừa nãychúng ta đã nói vô cùng rõ ràng rồi. Diêm La, ngươi còn muốn thế nào?".
"'Bà vì sao không hỏi xem Bắc Âm Vương muốn thếnào?"
Bắc Âm Vương ở bên cạnh cười nhạt, không nói gì. Thếcục của hôm nay cũng chẳng giống như ông ta nghĩ, ông ta vốn cho rằng với tácphong sống chết cùng tiến cùng lùi của hai huynh muội Diêm La này, chắc chắn sẽkịch liệt phản đối yêu cầu của Cửu Thiên Huyền Nữ. Đối với ông ta mà nói,chuyện càng làm ầm lên thì càng tốt. Cửu Thiên Huyền Nữ vô cùng cao ngạo, lạioán hận Diêm La sâu sắc, bọn họ càng làm ầm lên thì thắng lợi của Bắc Âm Vươngông ta sẽ càng lớn. Nhưng không ngờ rằng, mấy đứa tiểu bối này đến nay vẫn cóthể coi là biết tiến biết thoái. Đã như vậy, ông ta cũng chỉ nên yên lặng quansát, lấy bất biến để ứng vạn biến.
Dù gì, ông ta vẫn còn có một đường lui.
"Hôm nay ta gọi cả Bắc Âm Vương đến, chính làmuốn nói rõ tất cả trước mặt mọi người. Nếu ngươi đồng ý thoái vị, ta lấy danhdự của thiên đình ra đảm bảo, một khi Bắc Âm Vương lại nhòm ngó đến vị trí vuacủa địa phủ, thì ông ta sẽ lần nữa trở thành kẻ thù của Huyền Thiên pháita." Cửu Thiên Huyền Nữ luôn quen hô phong hoán vũ, lời nói ra cũng vôcùng hống hách.
Nghiêm Lạc cười, Bắc Âm Vương này sao có thể nghe lờinhư vậy chứ? Anh lần tay ở mép bàn, cuối cùng cũng sờ thấy một vật bên dưới.Vật này vừa cứng vừa nhỏ, hình dáng đó rõ ràng chính là thiết bị nghe trộm minicủa công ty. Nghiêm Lạc cụp mắt xuống, biểu hiện trên mặt không thay đổi, tronglòng lại rất muốn cười lớn, Heo Con ngốc này gan càng ngày càng to rồi, lại dámnghe trộm anh.
"Ngươi cười cái gì?" Cửu Thiên Huyền Nữ nhìnNghiêm Lạc chỉ thấy không thuận mắt.
"Nếu như tôi không thoái vị, bà sẽ làm thếnào?" Lời nói này của Nghiêm Lạc khiến A La kinh hãi, bọn họ rõ ràng đãbàn bạc xong, trước mắt vết thương của anh khó khỏi, cứ coi như lập trung toànbộ nhân lực có thể ngăn chặn được sự tấn công ngầm của Bắc Âm Vương, cũng khólòng ngăn được sự khiêu khích của những yêu ma khác. Sức bảo vệ của kho hồnphách địa phủ đã suy yếu, chuyện này không còn giấu được bao lâu nữa. Yêu maquỷ quái ở các nơi đều sẽ rục rịch muốn hành động, so với việc bị động chịuđánh, không cách gì tự bảo vệ như thế, thà rằng nên giả vờ thỏa hiệp, tránhđược sự đe dọa của Cửu Thiên Huyền Nữ, kéo Huyền Thiên phái xuống nước, bảo vệcho địa phủ, bọn họ cũng có thể thêm được một cánh tay đối phó với kẻ địch, làmđược những việc mình cần phải làm.
Nhưng đây là quyết định cực kỳ mất mặt, Diêm Vương từnay về sau sẽ mất hết uy danh, ở trong thần giới e rằng sẽ khó ngẩng đầu lênđược. Nghiêm Lạc vất vả mấy nghìn năm, nắm giữ sự nghiệp lớn lao cuối cùng lạirớt đài như thế, đừng nói là bản thân Nghiêm Lạc, ngay đến bọn A La cũng khôngcách nào tiếp nhận được.
Bọn họ đã từng bàn bạc qua, tranh luận rất lâu mớiquyết định được.
Nhưng không ngờ rằng, trước đó Nghiêm Lạc cũng đồng ýrồi, sao mà bây giờ đột nhiên lại trở mặt khiêu khích không chịu thoái vị? TềNghiên La nắm chặt bàn tay, anh trai cô quả nhiên vẫn không tiếp nhận nổi.
Lời này của Nghiêm Lạc trong chốc lát đã làm Cửu ThiênHuyền Nữ nổi giận: "Diêm La, đến giờ này phút này ngươi còn dám huênhhoang. Bây giờ ngươi trọng thương, thân thể yếu ớt, muốn lấy mạng của ngươi thìdễ như trở bàn tay...".
Lời này của bà ta thật quá đáng, Tề Nghiên La khôngnhịn được lớn tiếng ngăn: "Thánh Mẫu, chuyện này tôi và anh trai đã nói ổnthỏa rồi, tất cả đều như lời Thánh Mẫu nói, tôi sẽ tiếp nhận vương vị của địaphủ. Xin Thánh Mẫu lượng thứ cho huynh trưởng của tôi gặp phải biến cố này cảmxúc khổng ổn định. A La ở tiên giới danh vọng không cao, vẫn xin Thánh Mẫu tuânthủ lời hứa, giúp A La bảo vệ địa phủ và nhân gian hòa bình, phòng ngừa ma quáitác loạn".
Chúc Tiểu Tiểu ở trong xe nghe thấy rõ ràng những lờiđối thoại của mọi người, cô cảm thấy máu nóng đang xông thẳng lên đỉnh đầu.Những người này muốn ép Boss thoái vị, lại dùng tính mệnh để bức ép Boss. Côtức giận đến run cả tay.
Trong phòng bao kia yên lặng một lát, Chúc Tiểu Tiểulại nghe thấy Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "A La, nếu Diêm La cũng hiểu chuyệngiống như ngươi, thì chắc sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay. Ngươi làngười ta trợ giúp lên ngôi vị, ta đương nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi, nhưng huynhmuội các ngươi tình thâm, ta cũng hiểu rõ. Cho nên Diêm La thoái vị, ta còn cóthêm mấy yêu cầu. Thứ nhất Diêm La bắt buộc phải dọn ra khỏi tòa nhà đó, mãimãi không được vào trong nữa. Thứ hai tất cả công việc quản lý của địa phủ, tấtcả các tình tiết phán tội luân hồi, phóng sinh hồn phách..., Diêm La vĩnh viễnkhông được nhúng tay hay hỏi han. Thứ ba tất cả bề tôi của địa phủ đều khôngđược tiếp xúc với Diêm La nữa. Huyền Thiên phái ta sẽ bảo vệ sự an toàn của địaphủ, bao gồm đảm bảo Diêm La sẽ không thể tới địa phủ làm loạn".
Nghiêm Lạc chẳng chút biểu cảm, cũng không nói gì, TềNghiên La lại không kìm được: "Thánh Mẫu, hai huynh muội chúng tôi từtrước đến nay không rời xa nhau, đến giờ tôi đoạt vương vị của anh ấy, nếu lạiđuổi anh ấy ra khỏi địa phủ, như vậy chẳng phải cắt đứt đường sống của anh ấysao? Vô tình vô nghĩa, đó không phải là tác phong của A La tôi!".
Hồ Dĩnh nhìn Tề Nghiên La một cái, nữ vương này quảnhiên mạnh mẽ, lại dám ám chỉ Cửu Thiên Huyền Nữ vô tình vô nghĩa.
"A La..." Cửu Thiên Huyền Nữ kéo dài giọng,mang ý cảnh cáo: "Nếu ngươi không hạ được quyết tâm, vương vị này e làngươi cũng không ngồi vững được đâu".
"Cửu Thiên Huyền Nữ", Nghiêm Lạc cuối cùnglên tiếng: "Bà vì chuyện sáu trăm năm trước mà vẫn luôn hận tôi tận xươngtủy, nhưng tôi cũng bị bà hạ chú rồi, cô độc đau khổ sáu trăm năm, lẽ nào vẫnchưa đủ? Bà buộc phải đuổi cùng giết tận như vậy sao?".
"Ngươi vì sự ích kỷ của mình, gián tiếp giết hạibao nhiêu người vô tội, lời chú đó chẳng qua chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ.Ngươi đã nhắc đến chuyện sáu trăm năm trước, thì nên biết hôm nay chúng ta vìsao phán quyết như thế này. Năm đó ngươi khua môi múa mép lừa gạt đại tướngtiên phong của ta, phá hủy đại nghiệp cứu thế đến nay mới thực sự coi như tuầnhoàn nhân quả được thế này. Diêm La, việc cô lập đã không phải là sự trừng phạtquá lớn, ngươi còn có gì không hài lòng?”
Nghe thấy điều này Hồ Dĩnh có chút không nhẫn nhịnđược, cô ta nhìn Tộc trưởng rồi nói: "Hồ tộc chúng tôi những năm này nhậnđược sự chiếu cố của Diêm Vương. Hôm nay Hồ tộc đã nhận lời mời của Thánh Mẫuđến làm chứng chuyện này, Hồ Dĩnh to gan đại diện cho Hồ tộc thể hiện thái độ.Nếu Diêm Vương không chê ghét, có thể đến Hồ tộc ở tạm, Hồ tộc tôi trung lậplàm chứng, điều này Thánh Mẫu chắc cũng có thể yên tâm". Một cách nói vừanắm giữ được Diêm Vương, biểu đạt lòng trưng thành của Hồ tộc vào thời khắcnguy nan không rời không bỏ, lại thể hiện tốt với Cửu Thiên Huyền Nữ, ngầm biểuthị Hồ tộc có thể thay bà ta giám sát nhất cử nhất động của Diêm Vương. Hài hòanhư thế, hai bên đều vừa lòng, quan trọng nhất là, Hồ Dĩnh cô ta sẽ có cơ hộithường xuyên tiếp xúc với Diêm Vương, đây là chuyện hạnh phúc biết bao.
Cửu Thiên Huyền Nữ cười nhạt: "Đúng là ta đã coithường khuôn mặt này của Diêm La ngươi, lừa được đồ nhi của ta, đến giờ lại dụdỗ được cô nương của Hồ tộc, vì ngươi mà lo lắng quan tâm".
Nghiêm Lạc trả lời: "Tôi với Heo Con tình đầu ýhợp, nào có bẩn thỉu giống như lời bà nói. Bà tước đi vương vị của tôi, đến giờcòn muốn quản cả chuyện tình cảm của tôi nữa sao?".
Cửu Thiên Huyền Nữ hung dữ nói với Nghiêm Lạc:"Không có giải chú của ta, ngươi và Heo Con sẽ không thể nào ở cùng nhauđược. Diêm La, ngươi cần phải gánh vác tất cả mọi chuyện vì việc làm của sáutrăm năm trước, ta không lấy đi tính mệnh của ngươi, nhưng thề chắc chắn sẽ đểngươi không có một thứ gì cả".
Hồ Dĩnh cắn môi, lời nói của cô ta bị cả hai ngườiđồng thời bỏ qua, trong lòng có chút khó chịu. Hồ Uy - tộc trưởng Hồ tộc vỗ vỗtay cô ta an ủi, đang muốn mở lời hòa giải một chút giữa Cửu Thiên Huyền Nữ vàDiêm Vương, cửa phòng bao đột nhiên roạt một tiếng bị người nào đó thô lỗ dùnglực kéo ra. Chúc Tiểu Tiểu mạnh như quân xung kích lao về phía Nghiêm Lạc, ômchặt lấy anh: "Boss, anh không phải là không có thứ gì cả, anh vẫn còn cóem, em muốn ở cùng anh".
Tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc nhìn cô, CửuThiên Huyền Nữ tức đến tái mặt: "Ngươi đây là... là đang làm gì chứ, mấtmặt quá đi, còn ra thể thống gì nữa cút ra ngoài!".
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu lại, lừ mắt gườm gườm, lớntiếng nói với bà ta: "Boss vừa bị ốm các người liền đến ra vẻ uy phong,chẳng qua là ỷ mạnh hiếp yếu, có gì mà tài giỏi chứ. Cái gì mà phá huyết chú,xí xí xí".
Cô ngồi cả lên chân Nghiêm Lạc, ôm ghì lấy cổ anh, sauđó cực kỳ mạnh mẽ, dứt khoát hôn lên môi anh.
Tất Mặc Kỳ phá lên cười, Tề Nghiên La vỗ trán không,biết phải nói gì, Huyền Thiên Ngọc Nữ cau mày lại, lộ ra vẻ lo lắng, Cửu ThiênHuyền Nữ thì mặt đen xì, hai mắt tóe lửa, mặt Hồ Dĩnh lại lúc xanh lúc trắng,bộ dạng khó chịu đến cực điểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]