Chúc Tiểu Tiểu sững sờ nói không nên lời. Nghiêm Lạclại nói: "Em cảm thấy tình cảm giữa hai chúng ta không đủ, anh không muốnlàm em buồn, cho nên, anh có thể cho em thời gian và không gian từ từ bồidưỡng. Hơn sáu trăm năm trước, em dạy anh biết đến tình yêu, bây giờ sau sáutrăm năm, giữa hai chúng ta tất cả quyền chủ động cũng đều ở em. Nếu như có mộtngày, em nguyện ý giống như heo con kia chủ động hôn anh, thì coi như chúng tahai bên chấp nhận đối phương rồi. Như thế, em có đồng ý không?".
Chúc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ xem mình có thiệt thòikhông, nghĩ rất lâu mới nói: "Vậy nếu như em yêu người khác, ở cùng vớingười khác, cũng không sao cả, đúng không?".
Nghiêm Lạc sững người, chau mày lại, giả thiết này saokhi nghe thấy lại khiến người ta không thoải mái như vậy?
"Anh xem, em còn chưa làm gì cả, anh lại làm mặtxấu thế này rồi."
"Anh xưa nay vẫn biểu cảm như vậy, em không đượcchê bai. Loại giả thiết này đợi khi trở thành hiện thực rồi hẵng nói."
Chúc Tiểu Tiểu lần này không để bị lừa, cứ nói cho rõtrước: "Vậy chúng ta bây giờ phải nói cho xong đã, chúng ta lúc này khôngphải là quan hệ bạn trai bạn gái, chuyện lấy vợ gả chồng các bên không liênquan đến nhau, anh không thể cưỡng ép em, em có tự do yêu đương. Nếu như em yêuanh thì sẽ nói cho anh, nếu như yêu người khác rồi, anh cũng không được có ýkiến".
Không có ý kiến thì đúng là gặp ma! Nghiêm Lạc khôngđịnh tranh luận vấn đề này cùng cô, anh lấy điện thoại ra, vừa đưa trả cô, vừagiáo huấn: "Lần sau không cho phép tùy tiện nữa, chuyện lớn bằng trời cũngkhông quan trọng bằng an toàn của bản thân. Làm gì có cái kiểu hễ không vui làchạy loạn lên, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?".
Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy điện thoại, trong lòng hiểu rõchuyện này đúng là mình không đúng, điện thoại bị mất đến hai ngày mà cũngkhông nhận ra, đúng là hơi quá rồi.
"Còn nữa", lời giáo huấn của Boss vẫn cònchưa kết thúc: "Vì sao A La trong điện thoại của em thì là 'Nữ Vương', cònanh lại chỉ là 'Nghiêm Lạc'?".
"Điều này có gì đáng tính toán chứ, gọi A La nữvương, em đã gọi mấy năm rồi. Còn khi em lưu số điện thoại của anh, anh vẫnchưa phải là Boss của em mà."
"Vậy anh ở chỗ em chẳng phải là thấp hơn nó mộtcấp sao? Không được, anh đã giúp em sửa lại rồi.”
"Ồ." Chúc Tiểu Tiểu vốn dĩ cũng chẳng để ý,tên gọi thôi mà, không có gì to tát cả, "Nữ Vương" sửa thành "ALa" cô đương nhiên vẫn biết là ai.
"Hành lý của em anh đã chuyến đến rồi, Bát Bátcũng đón về rồi, sau này em sẽ ở đây.” An toàn của cô, từ đầu đến cuối luôn làvấn đề lo lắng hàng đầu của anh, bây giờ thế cục bất ổn, cô ở trên địa bàn củaanh, anh mới có thể yên tâm.
"Không được, em không thể sống cùng vớianh." Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy đây là vấn đề nguyên tắc.
Nghiêm Lạc cau mày lại, nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫnthỏa hiệp: "Anh chuyển xuống tầng ba mươi tám, chỗ đó ngăn một phòng racũng có thể ở, em cứ ở lại đây, điểm này nếu như không nghe lời, vậy những thứnói vừa rồi sẽ không tính nữa".
Không biết lý lẽ! Nhưng Chúc Tiểu Tiểu dám giận màkhông dám nói.
Rõ ràng vừa rồi là cô đánh anh một trận, sao mà chớpmắt đã lại bị anh chấn chỉnh rồi? Cô nhìn Nghiêm Lạc cầm ra một va li hành lýlớn, lên giọng giống như đại gia: "Đống hành lý của anh, em thu dọn mộtchút đi".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, trong lòng nghĩ mình đâu phảilà gì của anh, sao lại phải giúp anh thu dọn chứ?
Nghiêm Lạc giống như nghe thấu lòng cô vậy, anh nóitiếp: "Em không phải là bạn gái của anh, nhưng vẫn là nhân viên của anh,còn lĩnh tiền lương do anh trả, anh làm việc rất hợp lý. Còn nữa, không có hànhlý anh sẽ không chuyển đi".
Nhận tiền của người ta mà không làm việc, điều nàyChúc Tiểu Tiểu cũng biết là vô liêm sỉ. Thế nhưng anh mời cô đến là để làm hàngma sư, chứ đâu phải làm trợ lý cá nhân. Chỉ có điều, anh không chuyển đi, vấnđề đúng là hơi nghiêm Irọng. Cuối cùng Chúc Tiểu Tiểu bị ép bức bởi uy quyềncủa Boss, vừa càu nhàu bất mãn, vừa ngoan ngoãn giúp anh thu dọn hành lý. Nhữngthứ quần áo trang phục vật dụng tùy thân, bàn trải đánh răng, khăn mặt, đồ dùngtắm rửa, dao cạo râu, kem dưỡng da... tất cả đem sắp xếp một lượt, thật sự làchuyện rất cá nhân, rất thân mật.
Nghiêm Lạc hài lòng nhìn cô bận rộn di chuyển khắp nơitrong phòng, anh cầm một tờ báo lên che đi biểu cảm vui mừng của mình. Heo Conngốc, vì sao em có thể ngốc đến mức đáng yêu thế này chứ?
Còn Chúc Tiểu Tiểu thì vừa làm việc vừa nghĩ, đã nóirõ ràng rồi, cô nên điều chỉnh tình cảm và cuộc sống của mình như thế nào mớiđược đây? Cô nhất định phải biết tranh cãi, phải làm việc cho thật tốt, phảiyêu đương thật bình thường, ừm, cô nhất định sẽ rất bận rộn.
Chúc Tiểu Tiểu vừa tranh thủ chơi cùng Bát Bát, vừagiúp Nghiêm Lạc thu dọn hành lý, cô chậm chạp lề mề, hiệu suất cực thấp. NghiêmLạc bên kia vẫn không động tĩnh gì, cô cũng chẳng để ý đến.
Đợi khi thu dọn hành lý gần xong, nghe thấy cửa thangmáy mở ra, Chúc Tiểu Tiêu nhảy dựng lên, tầng lầu này đến cửa cũng không có,thật là khiến người ta quá không có cảm giác an toàn. Cô chạy tới xem, ngườiđến là Tất Mặc Kỳ.
A Mặc nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu, khoa trương chắp taylại vái cô một cái: "Tiểu tổ tông, cuối cùng cô xuất hiện rồi. Tôi sắp bịcô hại chết rồí". Tối hôm đó A Mặc quay về phát hiện ra Tiểu Tiểu không ởlại khách sạn thì đã biết có chuyện không hay rồi. Quả nhiên buổi trưa ngày hômsau Nghiêm Lạc tỉnh dậy, sự việc đó thật khác thường. Nghiêm Lạc vừa mở mắt rađã liền tìm điện thoại, sau khi phát hiện điện thoại hết pin tự động tắt nguồn,khuôn mặt tối sầm lại. Đợi đến lúc gọi được cho Tiểu Tiểu thì phát hiện cô cũngtắt máy, tâm trạng anh càng tồi tệ đến cực điểm.
Tãt Mặc Kỳ thấy tình hình không bình thường, chủ độngnói rõ nguyên do sự tình, thế là trên dưới tất cả mọi người liền bị khuôn mặtđen sì của Diêm Vương giày vò cho một trận. Cái người tên là Hồ Dĩnh nói liênthiên với Chúc Tiểu Tiểu vể quan hệ thân thiết của mình với Diêm Vương kia liềnbị ném ra khỏi khách sạn. Diêm Vương nói người trong lòng anh ấy đi mất rồi,phải bận đi tìm cô, không rảnh tiếp đãi khách.
Hồ Dĩnh bị xem như vô hình, khí rời khỏi đó sắc mặtđương nhiên không dễ coi. Tất Mặc Kỳ lại thở phào một cái, trong lòng nghĩchẳng qua chỉ đuổi người đi, không xung đột lớn quá là được rồi, thực sự vẫnkhông nên trở mặt với gia tộc Hồ tiên. Anh rất sợ Nghiêm Lạc tức giận quá mứcsẽ xử lý Hồ Dĩnh. Dù gì năm đó vì Heo Con, Nghiêm Lạc ngay đến chiến thần thiênđình và tất cả thần giới còn có thể không coi ra gì, huống hồ bây giờ chỉ làmột Hồ tiên.
May mà chuyện Heo Con mất tích đã thu hút toàn bộ sựchú ý của Nghiêm Lạc, làm anh không có thời gian rảnh để đi tính toán với HồDĩnh. Anh tìm được tên trộm điện thoại của Chúc Tiểu Tiểu, liền lật tung tất cảcác khách sạn thành phố C lên. Cho rằng cô đã quay về thành phố A, lại chạy vềtìm, kết quả đến bóng người cũng không thấy đâu. Thế là Nghiêm Lạc làm cho mọingười rối tung lên, người có tác dụng hay không đều bị anh sai khiến, cuối cùngvẫn phải dựa vào Chúc Tiểu Tiểu tự mình xuất hiện.
Cho nên Tất Mặc Kỳ nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu thật sựrất vui mừng, cuối cùng cũng có thể chắc chắn mọi người đã thoát khỏi biển khổrồi. Tiểu Tiểu nào biết được những điều này, cô nhăn mũi, rất không hài lòngvới sự khoa trương của anh: "Làm gì mà hại chết, anh chẳng phải vẫn sốngkhỏe mạnh đó sao".
"Còn thêm mấy lần nữa chắc chắn sẽ chếtđây."
"Vậy không sợ, A La sẽ sắp xếp tốt cho anh mộtđường lui, sau khi anh chuyển thế đầu thai, bảo cô ấy đợi anh."
"Cô thật ác, tôi chẳng phải đã kiên trì giữ gìnthân thể của Boss nhà cô, để anh ta không bị người khác lợi dụng sao, cô lạicòn nguyền rủa tôi như thế. Sau đó tôi thực sự có phái người lên trên bảo vệanh ta rồi."
"Tôi đâu có rủa anh, là anh tự mình nói muốn chếtchứ, vậy bảo A La giúp anh sắp xếp xong rồi, sau đó lại đợi anh, có gì ácđâu?"
"A La nhà tôi không bằng Boss nhà cô, nếu tôithật sự toi rồi, cô ấy chắc sẽ không đợi đâu." A Mặc đột nhiên cười khổmột cái, vỗ vai Chúc Tiểu Tiểu: "Heo Con, chúng ta thật giống nhau, đềudựa vào cái chết, bám víu cuộc kháng chiến trường kỳ mới có thể ở lại bên cạnhngười chúng ta thích".
Chúc Tiểu Tiểu lùi lại phía sau mấy bước: "Tôiđâu có như vậy, đó là chú heo nhỏ kia, không phải tôi. Tôi mới hai mươi tưtuổi, tên là Chúc Tiểu Tiểu. Hơn nữa hôm nay tôi nói rõ ràng với Boss rồi, anhsau này đừng ghép hai chúng tôi vào với nhau nữa, như thế không tốt".
Tất Mặc Kỳ ngẩn ra, trong lòng có chút nghi hoặc khônghiểu: "Ý gì vậy?".
Chúc Tiểu Tiểu ngượng ngùng, lắp bắp nói: "Khôngcó ý gì cả, chỉ là, tôi và Boss không phải thứ quan hệ như thế. Anh không cầnhỏi điều này".
Tất Mặc Kỳ như hiểu ra, anh nhướn mày lên, thầm thởdài, Nghiêm Lạc đáng thương, Heo Con này khó xử lý hơn A La cả chục lần."Cô giỏi đó, đến Diêm Vương cũng dám đá, Heo Con, tôi bội phục cô. Cô đãdám theo đuổi anh ấy lại dám đá anh ấy, trên thế giới này không thể tìm đượcngười thứ hai đâu, cô thật giỏi!" Anh dựng đứng ngón tay cái lên tỏ vẻkhâm phục.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh một cái, chẳng hề cảm thấy anhđang khen mình. Tất Mặc Kỳ lại hỏi: "Anh ấy đâu, đi đâu rồi? Tôi đến kiểmtra vết thương của anh ấy". Anh đã ở đây nói chuyện lâu như vậy, kẻ kiavẫn chưa xuất hiện, chắc là đi ra ngoài rồi nhỉ?
Chúc Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ đến, sao Boss lại khôngcó động tĩnh gì?
"Anh ấy chắc là ở chỗ sofa."
A Mặc vừa nghe thấy, vội vàng chạy vào trong, quảnhiên nhìn thấy Nghiêm Lạc dựa vào sofa kia bất động. Chúc Tiểu Tiểu vội đitheo sau, nhỏ tiếng hỏi: "Anh ấy ngủ say rồi?".
A Mặc cau mày lại: "Nếu chỉ là ngủ say thì tốtrồi. Anh ấy bị thương nặng chưa khỏi, vốn dĩ nên ngủ đủ hai ngày đợi chức năngcơ thể và linh lực hồi phục, nhưng kỳ lạ khó hiểu là anh ấy lại tỉnh sớm hơn dựkiến, cho nên theo lý mà nói vết thương này sẽ càng phiền phức hơn. Tôi thấytinh thần của anh ấy vẫn tốt, còn cho rằng năng lực khôi phục của bản thân anhấy tăng vọt, không có chuyện gì rồi, nhưng chúng ta làm ồn như thế, anh ấy lạivẫn ngủ mê man…”
“Nhưng lúc trước khi anh ấy nói chuyện với tôi vẫn cònkhỏe như rồng như hổ, thật đó." Chúc Tiểu Tiểu cũng căng thẳng, nghĩ lạibản thân mình vừa rồi còn đấm đá Boss.
"Căng thẳng cao độ sẽ khiến anh ấy bỏ qua sựkhông thích nghi, bây giờ xác nhận cô không sao rồi, tinh thần vừa mới thảlỏng, thân thể liền không chống đỡ được nữa, sẽ vì báo vệ linh thể mà rơi vàotrạng thái ngủ sâu không tỉnh." A Mặc giải thích nói: "Đây là mộtphương thức tự bảo vệ của thần, ma, tôi phải sắp xếp lại cho anh ấy ổn thỏa mộtchút".
A Mặc để Nghiêm Lạc nằm lên sofa, chuyển động như thếmà anh vẫn không tỉnh, Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy, cắn cắn môi, có chút hoảng hốtlại có chút đau lòng.
A Mặc bảo cô đi gọi bọn Happy, Smile đến, nói là phảivận công trị thương cho Nghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng gọi điện thoại.Bản thân cô thì nhân lúc này thu dọn nốt hành lý và phòng ốc của Nghiêm Lạc,trong lòng nghĩ tình trạng của Boss thế này, kỳ thực nên là mình chuyển đi mớiđúng, nhưng lại sợ Boss tỉnh dậy sẽ tức giận. Cô do dự một lát rồi bước đến chỗsofa xem xét tình hình. A Mặc và Boss đều đang được vây bọc trong một quầng ánhsáng xanh nhàn nhạt, còn Happy và Smile thì giữ ở hai bên trái phải.
Chúc Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy căm ghét chínhmình, cảm thấy bản thân thật là chẳng ra sao, chẳng chịu quan tâm đên ngườikhác chút nào. Boss bị thương cô cũng không để ý, chỉ để ý đến cái gì mà yêuvới không yêu kia của mình, cứ thích dằn vặt nghĩ ngợi lung tung. Quả nhiên anhvới cô không ởcùng nhau là đúng, cô không phải là chú heo anh dũng không sợ gìkia, cô không xứng với Boss.
Smile quay đầu thấy Chúc Tiểu Tiểu đang đứng bên cạnhnhìn Boss thẫn thờ thì an ủi nói: "Đừng lo, Boss dưỡng thương tốt sẽ khôngsao đâu".
Chúc Tiểu Tiểu gật gật đầu, lại nhìn một lát nữa, nhỏtiếng chào hỏi Smile, nói mình xuống dưới làm việc, sau đó đeo ba lô đưa BátBát đi.
Tiểu Tiểu ủ rũ xuống dưới lầu quay lại vị trí làmviệc, hôm nay công việc không nhiều, cô nhàn nhã sợ lại nghĩ ngợi lung tung,liền đi giúp đỡ những đồng nghiệp khác làm việc. Đến trưa rồi, vừa nhìn thời gian,đã qua giờ gọi cơm. Tâm trạng Tiểu Tiểu rất tệ, lại không cảm thấy đói, nhưngBát Bát thì đã kháng nghị rồi, nó giơ cái chân nhỏ lên gắng sức cào Tiểu Tiểu.
"Mày đói rồi sao?" Chúc Tiểu Tiểu vừa hỏi,nó liền liên tục gật đầu vẫy đuôi. Chúc Tiểu Tiểu đưa nó đến khu vực nghỉ ngơi,muốn tìm chút điểm tâm cho nó ăn, cô gặp Thư Đồng và Tiết Phi Hà đang ngồi ởđó.
Thư Đồng vừa nhìn thấy Tiểu Tiểu liền vui mừng gọi:"Tôi cho rằng cô lại chạy mất rồi chứ, dọa tôi đến ra ngoài ăn cơm cũngkhông dám, chỉ sợ vừa ra cửa thì bị gọi quay trở về thẩm tra".
"Không đâu không đâu, tôi đang làm việc mà. Vừarồi tôi đến kho trang bị." Chúc Tiểu Tiểu có chút ái ngại đối với ThưĐồng, cô dù gì cũng là có ý đồ bỏ trốn ngay trước mặt cô ấy.
"Đi thôi nào, ba mỹ nữ trong giới hàng ma chúngta đi ăn cơm." Thư Đồng kéo hai cô gái còn lại đến tiệm mỳ bò, một mình côăn hết sạch một bát mỳ lớn thêm thịt thêm ớt, lại làm sạch mười xiên thịt đê,hai đĩa rau xào, nhưng hai người đối diện vẫn đang đếm từng sợi mỳ chẳng cóhứng ăn uống.
"Haizz, các cô làm gì vậy, ăn cơm phải vui vẻchứ, các cô biểu cảm khổ sở như thế này đối với đồ ăn, bọn nó cũng sẽ khôngthoải mái đâu. Phải để bọn nó thoải mái một chút, như thế bọn nó sẽ vui vẻ, sẽđược tiêu hóa nhanh hơn, hấp thụ tốt hơn.”
Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà cùng ngẩng đầu lên nhìnThư Đồng một cái, Chúc Tiểu Tiểu nói: "Thư Đồng, cô nói như đang lừa trẻcon vậy".
"Hì hì, đây đích xác là lời mẹ tôi lừa tôi khicòn nhỏ. Bà ấy còn dọa dẫm tôi, nói cơm trong bát không ăn hết sạch, thừa lạibao nhiêu hạt cơm sẽ có bấy nhiêu người chồng. Bố tôi hung dữ vô cùng, tôi chorằng chồng đều là những người giống ông, khi còn nhỏ sợ đến mức mỗi bữa cơm đềuliếm bát đến sạch sành sanh, kiểm tra không còn sót hạt cơm nào mới yên tâm đặtbát xuống." Thư Đồng chống cằm nhớ lại chuyện năm đó: “Sau này tôi lêntrung học, con trai trong lớp đều không phải là đối thủ của tôi, đều phải nghelời của tôi. Tôi liền nghĩ, nhiều hơn mấy người chồng để sai khiển cũng khôngtồi. Thế là mỗi bữa cơm đều để lại rất nhiều cơm trong bát. Sau này đợi đến Lúctôi thật sự có thể kết hôn tìm chồng rồi, tôi liền chỉ để lại một hạt cơm.Nhưng đến bây giờ bóng dáng chồng đâu cũng vẫn chưa nhìn thấy".
Chúc Tiểu Tiểu gẩy gẩy mỳ trong bát, cuối cùng khôngkìm được hỏi: "Thư Đồng, cô đã từng yêu chưa?".
"Đương nhiên có." Thư Đồng ngẩng đẩu ưỡnngực: "Trung học cơ sở năm lần, trung học phổ thông ba lần, đại học mộtlần, bây giờ thì không có". Thư Đồng bấm đầu ngón tay tính toán, thở dài:"Haizz, quả nhiên phụ nữ càng lớn tuổi càng không có giá".
Tiết Phi Hà tròn mắt lên: "Cô trung học yêu támlần rồi?". Chiến tích này đối với cô nương ở thôn quê lạc hậu như cô mànói, thật sự là không thế nghĩ đến được.
“Làm sao, Phi Hà cô biểu cảm như thế này rất làm tổnthương người khác biết không? Tôi lúc đầu trẻ tuổi chẳng biết mà, cho rằngchồng càng nhiều càng tốt, có thể dùng để sai khiến, cho nên khi đánh nhau liềntiện tay lựa chọn. Dưới nắm đấm xuất hiện tình yêu, rất dễ dàng có được bạntrai."
Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà nhìn nhau, mặt đều đensì, như thế này gọi là yêu đương?
Thư Đồng nói tiếp: "Chỉ một lần duy nhất tôi thựcsự có cảm giác, đó là khi tôi đang học đại học, anh ta là bạn cùng lớp. Khi tôihọc năm thứ hai, theo đuổi anh ta rất cuồng nhiệt, khó khăn lắm cuối cùng cũngthành công. Kết quả năm thứ ba, anh ta mắc bệnh gan phải điều trị, tôi cứ cảngày chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện. Anh ta xuất viện cũng phải điềudưỡng, tôi thì vẫn luôn làm trâu làm ngựa chăm sóc anh ta. Chúng tôi ở bên nhaunăm năm, sau này anh ta hoàn toàn bình phục, lại thay lòng đổi dạ yêu ngườikhác. Chúng tôi liền chia tay".
"Anh ta sao lại như thế chứ, thật tức chết!"Chúc Tiểu Tiểu thực sự thấy không đáng thay cho Thư Đồng.
Thư Đồng cười cười: "Anh ta yêu cô y tá, cảm thấyngười ta dịu dàng hiền thục, tôi lại là một cô gái bạo lực thô kệch, lúc mớibắt đầu thì cảm thấy đáng yêu, thời gian lâu rồi liền thấy thô lỗ không thíchnổi. Khi chia tay tôi đau khổ muốn chết, sau này cũng nghĩ thông rồi. Thời gianthật sự có thể chữa lành tất cả".
Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu gẩy mỳ trong bát, không muôn ănchút nào, Tiết Phi Hà cũng nhìn một góc bàn ngẩn ra, Thư Đồng đá chân một cái:"Các cô làm gì mà biểu cảm như có người chết vậy, cũng thất tình à?".Cô nháy mắt với Chúc Tiểu Tiểu: "Cô chẳng phải có Boss rổi sao?".
Chúc Tiểu Tiểu lắc đẩu: "Lấy đâu ra". Tìnhhình của mình lúc này cô cũng chẳng biết nên nói thế nào, dù gì cũng không phảilà thất tình.
"Boss thật sự không phải là bạn trai củacô?" Thư Đồng tiến đến gần hỏi.
Chúc Tiểu Tiểu lại lắc đầu: "Không phải".
"Thật sự không phải?"
"Thật sự không phải."
Thư Đồng vỗ tay một cái: "Được rồi, dù gì mọingười cũng đều độc thân, vậy đợi tan làm, chúng ta đi dạo phố, đi trang điểm chomình xinh đẹp một chút. Mục tiêu cuộc sống của năm nay, chính là làm thế nàokiếm được bạn trai tốt. Ba người chúng ta sẽ cùng nhau hợp thành tổ đặc côngCầu Ngẫu1".
1 Cầungẫu: Tìm đôi lứa, tìm đối tượng
Tiết Phi Hà phản đổi đầu tiên: "Không được khôngđược, tôi không tham gia. Tôi phải hoàn thành sứ mệnh hàng ma của Tiết gia, tôikhông muốn quen bạn trai".
"Xí, nếu như cô thích rồi, quen hay không quenvẫn là do cô. Phải hoàn thành sứ mệnh? Vậy cô cứ tìm một người trong giới hàngma, sau đó sinh một ổ hàng ma sư đi, tổ tông của cô sẽ cảm tạ cô đây." ThưĐồng nói xong, lập tức chuyển hướng nói với Chúc Tiểu Tiểu, không chú ý đếnkhuôn mặt đỏ hồng của Tiết Phi Hà.
Chúc Tiểu Tiểu cũng phản đối, nguyên nhân của cô rấtđơn giản: “Thư Đồng, tên của tổ đặc công Cầu Ngẫu cô đặt kia rất mất mặt".
Thư Đồng xua tay: "Tên gọi thôi mà, đừng tínhtoán nhiều quá, quan trọng là tổ ba người chúng ta đây phải thực hiện mục tiêu.Phụ nữ chúng ta có quyền được hạnh phúc, chúng ta phải tìm chồng tốt".
Đáng tiếc, chỉ có một mình Thư Đồng là hào khí vạntrượng, hai cô gái kia lại chẳng hứng thú chút nào.
Thư Đồng vừa phàn nàn bọn họ vừa quay trở lại công ty.Mới bước chân vào cửa, cô đã liền nhận được nhiệm vụ. Smile giao lại vụ án củaVu Lạc Ngôn cho cô.
Chứng rối loạn ký ức kiếp trước, Thư Đồng từng xử lýkhông ít, lại nghe nói là bạn của Chúc Tiểu Tiểu, liền vỗ ngực bảo đảm nhấtđịnh sẽ hoàn thành. Ray cũng phê chuẩn Chúc Tiểu Tiểu cùng nhận vụ án này vớiThư Đồng.
Chuyện đó rất trúng ý Tiểu Tiểu, điều cô sợ nhất bâygiờ chính là nhàn rỗi, hễ nhàn rỗi trong đầu liền không kiềm chế được nghĩ lungtung. Rắc rối nhất là, nội dung của việc nghĩ lung tung này tuyệt đại bộ phậnđều liên quan tới Boss. Vừa rồi khi quay lại, cô nghe Smile nói Boss vẫn đangngủ, vết thương không chế được rồi. Chỉ có điều do lượt đầu tiên bế quan trịthương không tốt nên sau này sẽ có khả năng phát tác lặp đi lặp lại, thời gianhồi phục phải dài hơn một chút, tuy nhiên cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Chúc Tiểu Tiểu nghe anh nói như thế vẫn không yên tâmlắm. Cô vừa thầm rủa bản thân mình không có bản lĩnh, vừa lén lút lên tầng bamươi chín thăm Boss. Anh thực sự chỉ giống như đang ngủ, nằm yên tĩnh ở đó.Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt anh đang say giấc, đột nhiên lại nhớ đến Hồ Dĩnh kiacầm khăn mặt lau thân thể cho anh, trong lòng lửa cháy đùng đùng, cô cắn rănggiậm chằn, gắng sức véo mình, thầm chửi: "Đồ nhỏ mọn, đồ nhỏ mọn, người tacũng chẳng phải là bạn trai của mày, người ta ở cùng với ai mày làm sao quảnđược".
Cô quay đầu xông vào thang máy, vừa hay Tất Mặc Kỳ từtrong thang máy bước ra, nhìn thấy cô thì nửa cười nửa không, giống như đã biếtchắc cô sẽ không kìm được mà lên thăm Nghiêm Lạc. Chúc Tiêu Tiểu gắng làm bộbình tĩnh, ấn nút thang máy, cửa vừa đóng lại thì liền nắm tay giậm chân, thậtlà mất mặt quá rồi.
Xuống dưới lầu, Chúc Tiểu Tiểu đi tìm Thư Đồng, muốnkéo cô ấy nhanh chóng đến nhà Vu Lạc Ngôn trị bệnh cho anh. Kết quả lại thấyThư Đồng đang đưa mày nháy mắt kéo Tư Mã Cần nói chuyện, Tư Mã Cần biểu cảm quáidị, thấy Chúc Tiểu Tiểu đi đến còn nhìn cô thêm mấy cái.
Chúc Tiểu Tiểu kéo Thư Đồng ra cửa, hỏi cô: "Côvà Tư Mã Cần nói gì vậy? Anh ấy nhìn có vẻ kỳ kỳ".
“Tôi bảo anh ấy tìm giúp đối tượng kết bạn cho tổ đặccông Cầu Ngẫu."
"Cái gì? Cô bảo Tư Mã Cần giúp tìm đốitượng?" Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, chết rồi, đại tỷ Thư Đồng này lại thực sựlàm thật. Lần này chẳng phải đã làm ầm lên đến mức tất cả mọi người đều biếtrồi sao? Chúc Tiểu Tiểu hơi hoảng: "Nếu như để Boss biết được, anh ấy chắcchắn sẽ tức giận".
"Haizz, cô rõ ràng nói không yêu đương với Boss,vì sao còn sợ anh ấy tức giận?" Thư Đồng vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, ngẫmnghĩ cũng thấy hơi lo: "Tiểu Tiểu, cô nói thật đi, cô và Boss, thực sựkhông phải người yêu? Anh ấy chính miệng thừa nhận như vậy ư?". Nếu chẳngmay Boss không nghĩ vậy, thì việc cô giới thiệu bạn trai cho Tiểu Tiểu đích xáclà đi tìm cái chết.
"Anh ấy đồng ý rồi, chúng tôi đã nói rõ."Chúc Tiểu Tiểu nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Nhưng tôi vẫn cảm thây anh ấy sẽ tứcgiận. Thư Đồng, chúng ta đừng làm loạn nữa, tôi không muốn Boss nổi khùng lênđâu".
Thư Đồng dừng xe lại trước đèn đỏ: "Nhưng mà Bossngày nào chẳng tức giận, mặt lạnh tanh không một nụ cười, nhiều hơn lần nữacũng đâu có sao? Tiểu Tiểu, nếu như cô thật sự không muốn ở cùng với Boss, thìphải thể hiện sự can đảm của mình".
Đèn xanh sáng lên, Thư Đồng khởi động xe, tiếp tục xốclại dũng khí cho Tiểu Tiểu: "Tôi nói với cô nhé, Tư Mã Cần vốn tốt nghiệptrường y, nếu như anh ấy không làm hàng ma sư, thì đã đi làm bác sĩ rồi, chonên trên tay anh ấy có rất nhiều 'cực phẩm', những người bạn học của anh ấynày, bạn bè này, không ít người có đều kiện tốt. Hơn nữa người quen biết với TưMã Cần, lại có thể giới thiệu được, thì chứng tỏ sẽ không bài xích nghề nghiệpcủa chúng ta. Cho nên cô xem, thích hợp biết bao, yên tâm đi, con người Tư MãCần sẽ không làm bừa đâu".
Anh ấy thì không làm bừa, nhưng mà cô sẽ làm loạn.Chúc Tiểu Tiểu đem những lời này chôn ở trong lòng, quyết định quay về tìm TiếtPhi Hà thành lập liên minh, tập trung kiềm chế lại một chút nhiệt tình của bàmối Thư Đồng.
Hai người đến nhà Vu Lạc Ngôn, bà Vu nhiệt tình đónbọn họ vào trong. Bởi vì tên lừa đảo đã bị bắt, không có ảo giác do ác linh gâyra nữa, trạng thái chân thực của Vu Lạc Ngôn trong chốc lát lại trở về. Thânthể anh suy nhược trầm trọng, những cảnh tượng kiếp trước liên tiếp xuất hiện,thậm chí đến mức khiến anh phải tự đánh đập minh, tinh thần rất thê thảm.
Trước đó Smile đã đến giăng kết giới ở nhà anh, ngănchặn khả năng có ác linh nhân cơ hội tới xâm chiếm cơ thể. Lại sắp xếp bác sĩbổ sung năng lượng cơ thể bình thường cho anh. Nhưng phần phiền phức nhất là,bọn họ không tra ra được kiếp trước của Vu Lạc Ngôn là gì, cho nên cũng khôngcó cách nào dựa vào tình trạng của anh để đưa ra bùa chú và nước tẩy linh hồnthích hợp.
Cũng chính vì vậy mà vụ án này phức tạp hơn rất nhiềuso với bất kỳ vụ án nào thuộc loại rối loạn ký ức kiếp trước Thư Đồng từng nhậntrước đây. Và phiền phức nhất chính là, khi bà Vu đưa Thư Đồng và Chúc TiểuTiểu vào phòng của Vu Lạc Ngôn, Vu Lạc Ngôn cùng Thư Đồng lập tức chỉ vào nhauhét lớn: "Sao lại là cô/anh?".
Hai người hét xong, đồng thời "hừ" mộttiếng, quay ngoắt đầu sang một bên. Vu Lạc Ngôn lớn tiếng nói với bà Vu:"Mẹ, chúng ta đổi một hàng ma sư khác, người này không được".
Còn Thư Đồng đang chuẩn bị nói với Chúc Tiểu Tiểu làmsao đương sự của vụ án này lại là anh ta cơ chứ, bảo công ty đổi một ngườikhác, vụ án của anh ta cô không muôn nhận. Nhưng không ngờ lại để Vu Lạc Ngônđi trước một bước nói lời chê ghét. Cái gì gọi là cô ta không được? Cô dù gìcũng là Thư Đồng đại danh đỉnh đỉnh trong giới hàng ma.
Hừ, dám khinh thường cô, càng muốn đổi người cô càngkhông đi nữa.
Thư Đồng khoanh tay trước ngực, chân gõ nhịp:"Thật là ngại quá, Vu công tử, hàng ma sư của bổn công ty không ít, nhưngvụ án rắc rối giống như của anh thế này, phải là loại người trình độ như tôimới có thể nhận được, dù gì hàng ma sư cao cấp như tôi cũng quá ít, muốn đổingười ư? Không có khả năng đâu!".
Vu Lạc Ngôn vừa nhìn thấy Thư Đồng liền nhớ đêh chuyệnmất mặt trước kia, anh lớn đến như vậy cũng chưa từng bị con gái sờ mông, vậymà lại phải xấu hổ trước mặt Tiểu Tiêu. Bây giờ anh nhếch nhác đến thế, còn rơivào bàn lay bà chị già đáng ghét, không những vậy lần này cũng vẫn bị Tiểu Tiểuchứng kiến. Vu Lạc Ngôn cực kỳ không vui, anh nhất định sẽ xung đột với bà chị giàcấp đại tỷ này rồi.
Bà Vu nhìn thấy con trai nói đuổi người ngay trước mặtkhách như thế thì rất ái ngại. Chúc Tiểu Tiểu bận ở bên cạnh phá giải thế cục:"Vu Lạc Ngôn, Thư Đồng thật sự là hàng ma sư vô cùng lợi hại, đẳng cấp rấtcao, những vụ án loại như thế này của anh, cô ấy đã từng xử lý nhiều rồi. Cô ấynhất định có thể trị khỏi cho anh".
Bà Vu vừa nghe thấy điều này, lòng yêu con trào lênđương nhiên là nói những lời tốt đẹp cho Thư Đồng. Bà nhìn con trai, bảo anhphải nghe lời, không được tùy tiện. Thư Đồng nhìn dáng vẻ chịu đựng của tiểu tửchết tiệt kia, tâm trạng rất tốt
Nhiệm vụ này coi như đã định, Thư Đồng đem những chiếchòm nhỏ chuẩn bị trước đó ra, bày Hộ thần hương lên mỗi chiếc rồi đặt chúngtheo phương vị ngũ tinh ở bên giường của Vu Lạc Ngôn.
Vu Lạc Ngôn nhin thấy hành động của cô, hỏi: "Côthắp nến làm gì?".
"Yên tâm, không độc chết anh đâu. Nhắm mắt, thảlỏng, hô hấp tự nhiên.”
Bà Vu trông giữ bên ngoài phòng, thông qua khe cửakhông đóng nhìn vào trong. Chúc Tiểu Tiểu khẽ giọng giải thích với bà:"Bệnh của Vu Lạc Ngôn bắt đầu phát tác không phải là vô duyên vô cớ, thôngthường sẽ có nguyên nhân. Chúng ta phải làm rõ nguyên nhân đó trước, có lẽ điềunày sẽ giúp hiểu được những hình ảnh kia rốt cuộc là có ý gì, phải làm rõ tấtcả mới có thể kê thuốc theo bệnh. Trước mắt, anh ấy có thể còn phải chịu khổthêm một chút".
Bà Vu gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu nói tiếp: "Nến ThưĐồng đốt gọi là làm Hộ thần hương, có thể bảo vệ được thần trí của người, đểanh ấy có thể tỉnh táo đến hết mức có thể, đồng thời thả lỏng tinh thần, phóngđại năng lực ký ức. Thư Đồng nhờ dó mới tiến nhập được vào ảo ảnh của Vu LạcNgôn, cùng anh ấy nhìn thấy những hình ảnh đó. Bởi vì Vu Lạc Ngôn chỉ biết chémgiết với người ta, nhưng nói không rõ tình hình cụ thể, Thư Đồng giúp anh ấycùng xem, sẽ rõ ràng hơn rất nhiều".
"Nhưng mỗi lần khi A Ngôn nhìn thấy ảo ảnh, đềurất đau đớn khổ sở, lúc nghiêm trọng nó còn tấn công người bên canh."
"Có Hộ thần hương trận, còn có Thư Đồng ở đây,chắc là không sao đâu."
Trong phòng, Thư Đồng xếp chân ngồi ờ vị trí cuốigiường, cổ tay buộc một sợi bùa, một đầu còn lại của sợi bùa đó buộc trên taycủa Vu Lạc Ngôn. Thư Đổng lẩm bẩm đọc trong miệng, dưới hiệu lực của Hộ thầnhương, khuấy động các hình ảnh trong đầu Vu Lạc Ngôn.
Trong các hình ảnh có một số cảnh tượng giống phònglàm việc, có hoàn cảnh anh cãi nhau với bố đẻ, có biểu cảm sinh động nói chuyệnvới Chúc Tiểu Tiểu. Thư Đồng trong lòng chợt hiểu, tên này xem ra thật sự rấtthích Tiểu Tiểu.
Những thứ cất trong đầu Vu Lạc Ngôn vừa nhiều vừa phứctạp, những đoạn ký ức khác nhau đan xen hiện lên, Thư Đồng phải rất tập trungmới có thể phân biệt ra được đoạn nào với đoạn nào.
Cuối cùng, những hình ảnh đánh giết cũng xuất hiện,hơi thở của Vụ Lạc Ngôn gấp gáp, nặng nề hơn, cơ thể cũng bắt đầu căng thẳngcứng ngắc.
Thư Đồng đang niệm chú, khai thông áp lực ảo ảnh củaanh, cô gắng sức để xem. Hình ảnh trước mắt giống như một rừng cây, có mộtngười đàn ông cầm kiếm ở trong rừng lần tìm cái gì đó. Bất chợt đuôi một con dãthú lướt qua trước mặt anh ta, người đàn ông vô cùng căng thẳng, đến mức ThưĐồng chỉ dùng pháp thuật liên đới thôi mà cũng bị áp bức đến khó chịu. Nhưng dùcho sợ hãi như thế người đàn ông kia vẫn truy tìm theo con dã thú đó.
Thư Đồng có chút không hiểu, lẽ nào anh ta là một thợsăn? Nhưng thợ săn cũng không cần mỗi lần chuyển kiếp đều phải trải qua chémgiết chứ.
Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong ảo ảnh đó, con dãthú kia bổ nhào ra, nhìn không rõ là cái gì, nhưng người đàn ông trong kia rõràng đã quá sợ hãi, anh ta giơ kiếm lên che chắn. Điều này trong thoáng chốcsinh ra áp lực cực lớn. Vu Lạc Ngôn trên giường nhảy bật lên theo động tác ởtrong ảo ảnh, tấn công mạnh về phía Thư Đồng. Tay phải của anh làm bộ dạng nhưđang giữ kiếm, tay trái di chuyển ngón tay khẽ giơ lên.
Thư Đồng cũng nhảy lên, cô nghiêng người tránh đòn tấncông, lao đến vặn cánh tay phải của Vu Lạc Ngôn ra sau. Vu Lạc Ngôn phản ứngcực nhanh, lại quay người đá một cái. Thư Đồng một cước đá vào sau gối của anh,lại tóm lấy cánh tay bên trái, đè anh lên nền đất, sau đó thoăn thoắt niệm tỉnhthần chú, đập vào sau gáy anh. Lúc này Thư Đồng mới phát hiện, tay trái anh lạiđang niệm chỉ quyết, đây là cách thức khi niệm chú phục ma mới cần làm.
Thư Đồng kinh ngạc nhướn nhướn mày, đỡ Vu Lạc Ngônquay lại giường nằm, dưới hiệu lực của Hộ thần hương trận, Vu Lạc Ngôn từ từthả lỏng, hơi thở nhẹ nhàng.
Thư Đổng hỏi anh: "Trước khi anh phát bệnh, cógặp qua sự việc không bình thường ở chỗ nào không? Ví dụ như có từng tận mắtchứng kiến giết người, hoặc là ờ trên ti vi, trên mạng, trên báo, có từng trôngthấy cái gì liên quan đến giết chóc, hay đụng phải tình huống siêu nhiên nàokhông?".
Vu Lạc Ngôn cau mày lại đáp: "Vần đề này ngườicủa các cô đã hỏi tôi rồi, tôi chưa từng gặp qua những chuyện ấy".
"Anh thả lỏng ra, từ từ hô hấp, đừng trả lời tôivội, chầm chậm hít thở, rất tốt, chính là thế này, anh phải có lòng tin có thểnhớ ra được tất cả, bây giờ chỉ cần hít thở là được rồi." Thư Đồng chậmrãi hướng dẫn anh: "Bây giờ lại nghe câu hỏi của tôi, anh có từng gặp quỷbao giờ chưa?".
Câu hỏi này khiến Vu Lạc Ngôn căng thẳng, tứ chi anhrõ ràng cương cứng lên, rất lâu sau anh mới trả lời: "Không có, tôi chưatừng gặp quỷ".
"Thả lỏng, đừng nghĩ đến đáp án, đừng nhớ đếnnhững hình ảnh của quỷ trong ti vi trong phim ảnh, đáp án tự nó sẽ đến tìm anh.Được rồi, bây giờ tôi lại hỏi anh, có sự việc gì khiến anh cảm thấy quái lạkhông, ví dụ như đột nhiên lạnh run, có tiếng kỳ quái, có mùi vị kỳ quái, cửatự động đóng mở…”
"Cửa nhà vệ sinh...” Vu Lạc Ngôn tự động tiếplời.
"Nhà vệ sinh ở đâu."
"Công ty, nhà vệ sinh nam của tòa nhà lớn côngty, tôi có gặp qua, tôi nhớ ra rồi?"
"Sau đó thì sao, anh đã làm gì?"
“Tôi đẩy hết cửa nhà vệ sinh ra, không có người. Cóthể là gió thổi, nhưng tôi cảm thấy có chút sợ hãi, liền rời đi luôn."
"Sau đó còn gặp phải sự việc gì khác không?"
"Sau đó? Sau đó tôi liền bắt đầu nằm mơ, rồi thìbị bệnh nàyắ Sự việc khác, tôi khôngnhớ rõ nữa."
Thư Đồng hỏi đến đây, cảm thấy sự việc đã có manh mối.Cô lại hỏi mấy câu nữa, nhưng không thu được tin tức có ích hơn, thế là liềnkết thúc việc làm phép, để Vu Lạc Ngôn nghỉ ngơi.
Cô ra ngoài đem sự việc và phán đoán của mình nói vớiChúc Tiểu Tiểu.
"Hàng ma sư, Vu Lạc Ngôn?" Chúc Tiểu Tiểu vôcùng kinh ngạc.
"Cách thức anh ta động thủ với tôi rất giống, hơnnữa trong ý thức của anh ta, con dã thú hung dữ kia rất có thể là yêu thú.Trong ký ức kiếp trước của anh ta toàn là những thứ này, lại bị quỷ linh gâybệnh, khả năng anh ta là hàng ma sư thực sự rất lớn. Nhưng hàng ma sư thì khôngnên đầu thai vào gia đình thế này, cũng không thể nào không tìm được số liệukiếp trước như vậy." Thư Đổng nhún vai: “Cho nên thật sự rất kỳ lạ".
"Vậy bây giờ làm thế nào?"
"Tôi phải đưa anh ta đến chỗ anh ta nói gặp phảiquỷ kiểm nghiệm một chút. Địa điểm xảy ra nguyên nhân sự việc sẽ khiến ảo ảnhcủa anh ta xuất hiện càng hoàn chỉnh hơn, như vậy sẽ tương đối dễ xác nhận.Chúng ta cứ về công ty báo cáo tình hình trước một chút, nếu như có thể làm thìsẽ chuẩn bị trước."
Chúc Tiếu Tiểu gật đầu, nhanh chóng nói chuyện này vớibà Vu, bà Vu nghe nói việc trị bệnh có hy vọng, đương nhiên đồng ý ngay, toànlực phối hợp trị liệu. Thế là Thư Đồng và Chúc Tiểu Tiểu quay trở về công tytrước.
Giữa đường, điện thoại của Chúc Tiếu Tiểu vang lên, côlấy ra nhìn, tên trên màn hình lại viết là "Vua của tôi".
Cô hoảng hồn một hồi mới nghĩ ra đây là ai, hóa raBoss đã sửa tên gọi trong điện thoại của cô, không sửa tên của A La mà lại sửatên của mình,
Nhưng mà "Vua của tôi", cách gọi này cũngquá ngượng nghịu nhỉ,
Chúc Tiểu Tiểu gắt gỏng nhận điện thoại: "Sao anhlại có thể sửa tên trong điện thoại của em thành ra thế này?". Xấu hổ chếtđi được, may mà Thư Đồng không nhìn thấy.
Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Lạc ở đầu dây bên kia:"Anh lại cứ cho rằng em sẽ căng thẳng hỏi trước, anh làm sao đã tỉnh rồi,sức khỏe thế nào rồi?".
Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt, lầm bầm nói: "Anh đãcó thể gọi điện thoại đến, đương nhiên là tỉnh rồi". Cô ngừng lại mộtchút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Vết thương của anh không saochứ?".
Trong điện thoại không nghe thấy bên kia nói gì, nhưngChúc Tiểu Tiểu biết Boss đang cười, sau đó cô thấy Boss nói: "Anh khôngsao, nghỉ dưỡng một hồi là có thể khôi phục sức khỏe".
Sau đó hai người đều không nói gì nữa, Chúc Tiểu Tiểuđợi rất lâu cũng chẳng thấy bên kia lên tiếng, cô đành hỏi: "Vậy anh gọiđiện làm gí?".
"Muốn hỏi công việc của em tiến hành đến đâu rồi?Khi nào quay về công ty?"
"Bây giờ đang về, có chuyện gì sao?"
"Công ty vừa ra thông báo về nhân sự mới, có liênquan đến em, anh thân là người quản lý của công ty, xác nhận một chút khi nàoem quay về nhận thông báo."
"Thông báo nhân sự gì vậy?" Chúc Tiểu Tiểucăng thẳng, lẽ nào bởi vì cô cự tuyệt anh, Boss đại nhân liền muốn lấy công báothù riêng khai trừ cô sao?
"Cũng không có chuyện gì lớn." Tâm trạng củaBoss dường như rất tốt, giọng nói thoải mái lộ rõ sự vui vẻ: "Xét thấybiểu hiện xuấl sắc của đồng chí Chúc Tiểu Tiểu trong công việc, đã có công hiếnto lớn vì sự nghiệp phát triển nghiệp vụ hàng ma của công ty, bộ phận liên quancủa công ty đã nghiên cứu và quyết định, thưởng cho đồng chí Chúc Tiểu Tiểuphần thưởng là tăng 20% lương, đồng thời chức vụ được điều chỉnh lên làm trợ lýtổng tài, có hiệu lực từ ngày hôm nay".
"Thật sao?" Chúc Tiểu Tiểu mất đến năm giâyđể hưng phấn về việc tăng 20% lương kia, đầu óc nhanh như bay tính toán mộtchút đó là tăng lên bao nhiêu tiền, sau đó cô nghĩ đến một vấn đề rất quantrọng, "Tổng tài là ai?".
Nghiêm Lạc nghe thấy câu hỏi này sắc mặt tối đen.
"Em nói xem?" Anh thở dài, Heo Con này, luônlộ ra sự ngốc nghếch, ngày ngày đều gọi Boss, Boss, còn có thể hỏi được câu hỏithiểu năng loại này.
Chúc Tiểu Tiểu hỏi xong cũng liền nhận ra mình lại mấtmặt rồi. Cô cốc cốc vào đầu mình, sao cứ gặp Boss là liền ngớ ngẩn như vậy. Cônhất thời cũng không biết nên tiếp lời thế nào, bản thân cô vừa mới cự tuyệtanh, bây giờ đi làm trợ lý của anh hình như không ổn lắm, nhưng không tiếp nhậncông việc này, e là cũng không được.
May mà Nghiêm Lạc cho cô một đường lui, "Em cứquay về trước đi, chúng ta gặp nhau rồi nói".
Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng dập máy, ngồi đó buồn rầu.Thư Đồng nhìn cô một cái: "Sao thế? Tổng tài chính là Boss mà, cô ngốcthật".
"Thư Đồng, Boss thăng chức cho tôi rồi, cô nóixem tôi nên làm thế nào?"
"Lương có tăng không?"
"Có tăng."
"Vậy có gì mà phải băn khoăn, lương tăng là đượcrồi."
Chúc Tiểu Tiểu gườm Thư Đồng: "Thư Đồng, cô thậtlà không có nguyên tắc".
"Tôi chính là người rất có nguyên tắc. Trongnhững tình huống không trái với lương tri đạo nghĩa, nhất thiết không được bỏlỡ tiền, đây chính là nguyên tắc nhân sinh quan trọng nhất. Anh ấy thăng cho côlàm chức gì?"
"Trợ lý tổng tài."
Thư Đồng cất tiếng cười khi khì: '"Cô nói xemBoss lớn như thế này rồi rốt cuộc đã từng cưa cẩm bao giờ chưa, chiêu thức quátệ".
"Cô đừng nói Boss như thế?” Chúc Tiểu Tiểu cóchút không vui.
"Haizz, làm sao chứ, tôi đâu có nói anh ấy khôngtốt, sao cô phải phản ứng như thế? Boss là người lạnh lùng siêu cấp, hơn nữacòn không biết tán tỉnh. Cô xem, cô đã không cần anh ấy rồi."
"Là bản thân tôi không tốt, cô đừng có nói Boss.”Chúc Tiểu Tiểu không thích người khác nói bất kỳ điểu gì không tốt về Boss, kểcả nói anh lạnh lùng cùng không được
Thư Đồng bị sự nghiêm túc của cô dọa: "Được được,tôi sai rồi, Boss không lạnh lùng, người lanh lùng là cô, như thế được rồichứ".
"Tôi đâu có?"
"Cô vừa nói không ở cùng với Boss, nhưng lại bảovệ anh ấy kinh như vậy. Đây chính là 'lạnh lùng' được chưa nào?"
Chúc Tiểu Tiểu chu môi lên, cô đâu có lạnh lùng, khôngcó mà. Thư Đồng cũng không để ý đến cô, tiếp tục lái xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]