Dù được ăn ngon nhưng tôi ăn được vài miếng lại không thể nhịn được mở điện thoại lên xem giờ. 11 giờ 10 phút rồi… Giờ đã vào tiết của bà chủ nhiệm đầu mì tôm. Không biết bà ấy sẽ phản ứng như thế nào đây? Tôi thực không muốn tưởng tượng biểu cảm trên bà ấy như thế nào. Thật là… chắc tôi tự tử mất. Không biết bà ấy có gọi điện cho bố mẹ tôi không? Không biết bố mẹ tôi sẽ nói thế nào nhỉ? Với kỉ luật nghiêm khắc của Lương Thế Vinh… có khi nào tôi bị đuổi luôn không? Có khi thế thật luôn. Trốn học là trọng tội rồi, chắc chắn là xử phạt cực kì nghiêm khắc. Những ngày sau tôi biết đi đâu về đâu đây?
- Tôi đã nói là cô không cần phải lo lắng rồi. – Dường như biết được tôi đang lo lắng, hắn ngẩng đầu lên nói. Giọng nói của hắn dù rất trầm ấm, rất dễ nghe nhưng vào tai tôi thì nghe thế nào cũng không có cách nào lọt. Hắn thì biết cái gì chứ? Trong khi tôi lo lắng đủ điều thì hắn cứ luôn miệng “không cần phải lo lắng”, “không cần phải lo lắng”. Làm sao mà không lo lắng cho được đây? Hắn có biết vì việc này tôi có thể bị đuổi khỏi trường không? Hắn có biết vì việc này bố tôi sẽ đánh chết tôi không? Hắn đương nhiên là không biết rồi. Vậy thì vì cái gì mà hắn nói tôi “không cần phải lo lắng”? Hơn nữa hắn còn chính là kẻ đã khiến tôi bị phạt quỳ gối, bị thầy mắng, bị cả lớp cười chê, suýt bị gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/heo-ngoc-cua-ngoi-sao/1911728/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.