Tại nhà Viễn Hinh.
Tiếng cười vang lên cả căn phòng, thỉnh thoảng lại có vài câu vang lên đoại lại như.
– Tấm này nhìn anh hai như đang ngồi bô vậy, mắc cười quá…
– Tấm này lúc anh hai đang học bơi à, nhìn anh hai uống nước thấy mà thương.
– Tấm này đúng là muốn dìm hàng anh hai mà xấu quá đi thôi, cười chết mất…
Viễn Hinh nhìn cô em gái nhỏ đang nằm dài trên giường của mình lật xem album hình lúc nhỏ của mình lúc cười khúc khích, lúc lại cười chê…. Đó là mấy tấm hình được bà nội chụp lại để gọi là kỷ niệm, nhưng bà nội toàn rửa những tấm hình mà cậu nhìn vào chỉ muốn khóc để làm album mà thôi. Bà nội nói, hình đẹp nên để lúc lớn, lúc nhỏ nên giữ lại những bức hình chân thật nhất mới vui. Mỗi năm Viễn Hinh có đến mấy cuốn album, tính đến nay đã gần 30 cuốn, mà cuốn nào cuốn nấy dày chết đi được.
Viễn Hinh hơi cáu tiết nhìn em gái nói:
– Về xem hình của em ý. Có muốn anh đem mấy tấm hình xinh đẹp chết người của em cho bạn bè em xem không?
Bà nội cũng chụp và rửa khá nhiều bức hình rất ư là ba chấm của em gái Viễn Hinh lại để làm kỷ niệm.
– Anh hai xấu tính quá. Người ta chỉ cười có một chút mà làm thấy ghê. Người gì chỉ được cái mã bề ngoài, bề trong thì đáng ghét. Anh hai mà đem hình cho bạn em xem, họ cười em, em nghỉ chơi với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/heo-map-can-thi-va-quan-lot-rua/2126215/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.