Cô còn nhớ lúc 5 tuổi, vừa chuyển trường từ thôn lên thành phố, chẳng biết vô duyên vô cớ làm sao lại bị cái tên Viễn Hinh kia ăn ghét bỏ. Lại xui xẻo thế nào, học cùng lớp với hắn ta những năm cấp 1, đó là tháng năm đau buồn lẫn khổ sở nhất của Như Nguyệt.
Cảm xúc năm nào đột ngột dồn về khiến Như Nguyệt thất thần.
Vào năm cô học lớp 1, Như Nguyệt được ngồi chung bàn với một cô bạn rất dễ thương có hai lúm đồng tiền, rất là xinh tên là Diệp Hân. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 là một cô giáo trẻ người việt gốc hoa, thấy Như Nguyệt và Diệp Hân ngồi gần nhau, một đứa tròn trịa phúng phính đáng yêu, một đứa thì ốm ốm nhưng rất xinh, nhìn hai đứa cứ như số 10 tròn chĩnh. Cô gọi hai đứa theo cách gọi của người hoa là Hân Hân và Nguyệt Nguyệt.
Hân Hân viết chữ khá chậm, nét chữ tròn tròn khá giống chữ Như Nguyệt, nên mỗi khi viết bài xong, cả hai thường lén trao đổi vở cho nhau, Như Nguyệt giúp Hân Hân viết hết bài tập viết, nếu không thì cô giáo sẽ không cho Hân Hân ra . Hân Hân cũng là một cô bé kén ăn, nhìn vóc dáng ốm yếu của Hân Hân thì biết. Có điều khi vào học, Hân Hân thường lén đưa hết mấy món ăn mình không thích cho Như Nguyệt, Như Nguyệt lại là cô bé dễ tính, nên rất vui vẻ ăn hết giúp cho Hân Hân. Hân Hân vì thế rất yêu mến Như Nguyệt, cả hai cô bé như hình với bóng. Lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/heo-map-can-thi-va-quan-lot-rua/2126194/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.