Như Nguyệt lôi như Ngọc chạy thục mạng trốn khỏi hiện trường tội lỗi , cả hai lẩn vào trong tòa nhà gần đó. Quay ngang quay ngửa, không biết nên đi đâu, cuối cùng Như Nguyệt nhìn thấy cuối hành lang là một tấm bạn màu xanh chữ trắng có ghi hai chữ ngắn gọn “WC” nhô ra. Thế là Như Nguyệt cứ thế kéo Như Ngọc chạy đến đó.
– Hú hồn hú vía – Như Nguyệt đưa tay vỗ ngực thở dốc.
– Nè, bà phản ứng thái hóa rồi đó. Chỉ là lỡ phun nước thôi mà, xin lỗi là được rồi. Sao lại đẩy ông Tuấn vào như thế, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Xem đi, gây hậu quả nghiêm trọng rồi đó. Không biết giờ ông Tuấn sao nữa – Như Ngọc vô cớ bị lôi chạy thục mạng như thế, khó khăn lấy lại hơi thở , nhìn Như Nguyệt trách.
– Tui sợ cái tên đó đánh tui chứ sao nữa? – Như Nguyệt nuốt trọng nước bọt của mình, hĩnh mũi giải thích. Việc đẩy Tuấn vào hoàn cảnh khốn cùng như thế, cô quả thật cũng thấy áy náy lắm chứ bộ.
– Chẳng qua bà có tật giật mình nên mới sợ hãi thế thôi – Như Ngọc ngún ngẩy lườm Như Nguyệt bảo – Cái tên đó đúng là xui xẻo, hai lần bị bà rẩy nước thánh lên người.
– Thì chính vì thế, tôi mới chạy đó, ở lại để hắn ta thù cũ hận mới tính một lần luôn hay sao. Đương nhiên chạy là cách tốt nhất rồi.
– Tui nói bà, tuyệt đối đừng làm chuyện xấu nào khác nhau. Chứ cái kiểu có tật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/heo-map-can-thi-va-quan-lot-rua/2126189/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.