“Tôi từng đọc trong một cuốn sách là khi mình làm sai thì mình chỉ cần nói xin lỗi là chuộc lỗi với người ta rồi, với lại tôi cũng đâu có cố ý làm phiền bạn đâu”. 
Mạc Hạo Ngôn lắc đầu cười nhạt: “Không biết cậu là mọt sách hay là đầu gấu nữa”. 
Phương Hạ Vũ ngây ngô hỏi lại: “Ý cậu là sao?”. 
Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Phương Hạ Vũ, Mạc Hạo Ngôn khẽ lắc đầu: “Không có gì đâu nhưng cậu đúng là biết cách làm phiền người khác mà”. 
Phương Hạ Vũ liền dẩu môi lên cãi lại: “Thiệt là... tôi làm phiền cậu cậu từ lúc nào chứ?”. 
Mạc Hạo Ngôn liếc mắt nhìn Phương Hạ Vũ rồi đáp: “Cậu ngồi trên người tôi nãy giờ mà không biết thiệt luôn đó hả?”. 
Phương Hạ Vũ nhìn lại quả đúng là cô đang ngồi trên người của Mạc Hạo Ngôn nên thầm nghĩ “Hèn gì mà nãy giờ mình lại chẳng thấy đau chút nào hết. 
Phương Hạ Vũ vội vàng đứng dậy: “Thật xin lỗi, tôi đâu có biết là có người nằm ở đây, tôi đi học trễ không muốn bị giám thị bắt nên mới trèo tường vào thôi, xin lỗi đã phá giấc ngủ của cậu”. 
Mạc Hạo Ngôn tỏ vẻ lười biếng: “Thôi bỏ đi, lần sau nếu có trèo tường thì nhớ nhìn xem bên dưới có ai rồi hãy ngã nha, lỡ xui xui ngã lên người giám thị là toi đời đó nha”. 
Một lần vô tình gặp gỡ chẳng thể lưu lại bất kỳ ký ức gì hết bằng chứng là Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ đều không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-yeu-em-lan-nua/2809494/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.