Thật ra nghe mấy lời kia Phương Hạ Vũ cũng buồn lắm bởi vì từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn cố gắng phấn đấu học thật tốt đi lên bằng chính sức lực của mình, hôm nay con điểm 10 đó là do chất xám của người khác mà cô nên bản thân không hề cảm thấy tự hào chút nào hết. 
Giờ ra chơi mấy hôm sau Phương Hạ Vũ đi xuống sân sau của trường và nhìn thấy Mạc Hạo Ngôn đang ngồi dựa người vào gốc cây xem truyện tranh nên bước đến gần. 
Mạc Hạo Ngôn nhìn thấy Phương Hạ Vũ đi đến liền gấp cuốn truyện tranh trong tay lại rồi ngẩng đầu lên tiếng: “Bạn đã quay lại, nhưng hơi muộn đó nha, sao mấy hôm nay không thấy bạn xuống đây tìm tôi vậy hả?”. 
Phương Hạ Vũ ngồi xuống rồi đáp: “Tôi có việc không đến trường thì làm sao mà xuống gặp bạn được, à lần trước tôi lại nợ bạn nữa rồi”. 
Mạc Hạo Ngôn nhíu mày: “Nợ? Ý bạn là sao?”. 
“Lần đầu tiên gặp nhau tôi ngã lên người bạn cho nên bữa đó mới ngồi che nắng cho bạn ngủ xem như hai chúng ta huề nhưng sau đó bạn lại giúp tôi giải bài tập hóa vậy nên bây giờ tôi vẫn nợ bạn”. 
Mạc Hạo Ngôn nhướng mày: “Bạn có cần rạch ròi vậy không?”. 
Phương Hạ Vũ gật đầu: “Cần chứ tại tôi không thích mắc nợ ai hết”. 
“Vậy trả nợ tôi đi”. 
Phương Hạ Vũ liền hỏi: “Muốn trả thế nào đây?”. 
Mạc Hạo Ngôn liền khẽ cười để lộ ra vẻ mặt tinh ranh: “Mỗi ngày cậu phải xuống đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-yeu-em-lan-nua/2809489/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.