Đỗ Quỳnh Hạ liền bực mình lớn tiếng với Phương Thiên Vương: “Anh thôi đi bây giờ đâu phải là lúc để nói mấy chuyện này anh ra ngoài đi”. 
Mạc Hạo Ngôn đứng bên ngoài chứng kiến cảnh tượng như vậy lại cảm thấy tim mình thắt lại bởi vì Phương Hạ Vũ cứu mình nên mới mất đi khả năng chơi dương cầm, vì anh mà cô đã mất đi ước mơ của mình rồi vậy mà anh lại không thể nói lên sự thật, anh trai của cô còn thấy biết ơn vì anh đã đưa cô đến bệnh viện và báo cho gia đình biết, Mạc Hạo Ngôn thấy mình thật hèn. 
Rồi nhiều ngày sau đó Phương Hạ Vũ không hề tới trường vì phải ở nhà dưỡng sức khỏe cô cũng chẳng muốn mọi người nhìn thấy bộ dáng thảm hại của mình nhất là Mạc Hạo Ngôn. 
Phạm Đông Nghi là bạn thân của Phương Hạ Vũ từ hồi bé nhà của hai đứa cũng gần nhau nên mỗi ngày đi học về Phạm Đông Nghi đều ghé qua nhà của Phương Hạ Vũ gửi tập cho cô mượn để chép bài, mặc dù không lần nào gặp được Phương Hạ Vũ hết nhưng Phạm Đông Nghi vẫn luôn kiên trì không bỏ cuộc. 
Đỗ Quỳnh Hạ mang tập lên phòng của Phương Hạ Vũ nhìn thấy bộ dáng ngồi nhìn mây trời thất thần của Phương Hạ Vũ Đỗ Quỳnh Hạ không khỏi thấy xót xa: “Hạ Vũ, Đông Nghi mang vở đến cho em mượn chép bài này”. 
“Dạ chị cứ để lên bàn đi lát nữa em sẽ chụp hình lại”. 
Đỗ Quỳnh Hạ nhìn cánh tay phải quấn băng trắng của Phương Hạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-yeu-em-lan-nua/2809473/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.