Có lẽ vì tôi nói quá kích động, bố tôi rất kinh ngạc.
Giống như chưa từng biết đến những chuyện này.
Ông im lặng một lúc lâu rồi nói: "Con cũng biết tính mẹ thế nào rồi, nhưng bà ấy dù sao cũng vì muốn tốt cho con."
Trong khoảnh khắc đó, lời của bố như sét đánh ngang tai.
Tôi đứng đó, toàn thân tê liệt.
Một câu "vì muốn tốt cho con" chính là sự ràng buộc đạo đức lớn nhất đối với tôi.
Họ đã từng hỏi cảm xúc của tôi chưa?
Tôi từng nghĩ rằng, bố tôi là giáo viên chủ nhiệm nên quá bận rộn, nên có lẽ chỉ biết sơ qua về những hành động của mẹ.
Nhưng bây giờ xem ra, không phải vậy.
Ông biết mọi thứ, nhưng lại ngầm đồng ý với hành động của mẹ.
"Ăn sáng đi, rồi ra xin lỗi mẹ, bà ấy hôm nay còn chưa uống thuốc cao huyết áp."
Bố tôi nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi quay người đi ra ngoài.
"Bố."
Tôi đột nhiên gọi ông lại.
"......" Ông dừng lại nhìn tôi.
"Trong lòng thầy cô, việc học luôn là quan trọng nhất sao?"
"......" Ông đẩy kính, "Tất nhiên."
"Học là thiên chức của học sinh."
Ông vẫn nghĩ tôi thật kỳ lạ.
Tôi chỉ cảm thấy buồn.
"Con hiểu rồi." Tôi thỏa hiệp.
"Ừ, bố biết con rất hiểu chuyện. Cháo là mẹ dậy sớm nấu, bánh bao là từ phố cổ, đều là món con thích, ăn lúc còn nóng."
Bố tôi tỏ ra rất hài lòng, dặn dò xong liền ra ngoài.
Tôi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-voi-lop-truong-dai-hoc-thanh-hoa/3569028/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.