15
Đêm đó gió thổi mạnh quá, làm tôi khóc suốt cả chặng đường.
Cuối cùng tài xế dừng lại, bảo tôi là đến trạm cuối rồi, tôi lau nước mắt, vội vàng chạy xuống xe.
Bên ngoài trời đã tối, tôi hoàn toàn không biết đây là đâu, lên xe cũng chẳng để ý.
Vừa xuống xe, tài xế đã lái xe đi ngay.
Giờ thì hay rồi, giữa nơi hoang vu thế này, làm sao tôi gọi xe về được?
Tôi ngồi xuống bên lề đường, khóc to hơn.
Trong lúc bất lực nhất, tôi nhắn tin cho Hạ Hạ.
Tôi chỉ còn mình cô ấy.
"Tớ muốn khóc quá."
Tin nhắn vừa gửi đi, cô ấy đã gọi lại.
Tôi nghe thấy tiếng của Chu Duy, cậu ấy đang gọi Văn Tu.
Tôi giật mình.
Hóa ra họ ba người đang ở cùng nhau.
Cô ấy có được người bạn thân nhất của tôi, lại còn ở bên người mình thích.
Tự nhiên tôi thấy chua xót.
Học bá chơi với học bá, tôi là gì chứ, chỉ là một kẻ dư thừa.
"Sao thế, Viên Viên?" Hạ Hạ chắc bị tin nhắn của tôi làm hoảng, giọng có phần lo lắng.
"À... không có gì, các cậu cứ chơi đi." Tôi có ngàn lời muốn nói, nhưng lại chẳng nói ra được.
"À, cậu cũng nghe thấy rồi à?" Hạ Hạ hạ giọng, "Quên không bảo cậu, tớ cuối cùng cũng hẹn được Văn Tu, chúng tớ đang chơi tennis cùng Chu Duy."
Tôi sững sờ.
"Ồ, thế thì tốt." Tôi cố gắng để giọng mình nghe bình thường nhất.
"Tớ nói cho cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-voi-lop-truong-dai-hoc-thanh-hoa/3569026/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.