Khi Dương Chiêu nghe thấy tiếng “được” thì khẽ cúi đầu.
Cô nhớ lại dung mạo của Trần Minh Sinh, nghĩ đến vẻ mặt khẽ cười của anh.Cô cảm thấy chỉ một tiếng được vô cùng đơn giản đó lại khiến người tanhư được thả lỏng.
Mùi thuốc lá nồng nặc trong xe cũng không khó chịu như vốn dĩ.
Ở đầu bên kia điện thoại Trần Minh Sinh nói tiếp: “Vậy cô chọn địa điểm đi.”
Dương Chiêu nghĩ một lúc, hỏi: “Hiện giờ anh đang ở đâu?”
Trần Minh Sinh: “Ở nhà.”
Dương Chiêu: “Vậy chọn nơi gần nhà anh đi.”
Trần Minh Sinh ngừng một lúc rồi nói: “Nhà cô không gần nhà tôi lắm, có tiện cho cô không?”
Dương Chiêu nhếch miệng: “Không sao, dù sao cũng phải lái xe mà.”
Nói xong, cô nghe thấy bên đầu kia điện thoại có tiếng cười khẽ. Trái timDương Chiêu khẽ nảy lên, vẻ mặt Trần Minh Sinh rủ mi khẽ cười ngày đóhiện lên trước mắt, cô nói: “Anh cười gì vậy?”
Trần Minh Sinh nói: “Không có gì.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, Dương Chiêu nhíu mày, hỏi lại: “Anh cười cái gì?”
Trần Minh Sinh tiếp tục cười.
Dương Chiêu: “…”
“Không có gì đâu cô Dương.” Trần Minh Sinh nói tiếp, “Tôi không có ý gì cả,chỉ là tôi đang nghĩ…” Anh nói một nửa lại dừng lại, Dương Chiêu lập tức hỏi: “Anh nghĩ cái gì?”
Điện thoại im lặng một lúc, Dương Chiêunhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe. Trường trung học của Dương Cẩm Thiên ởngay khu trung tâm, xe cộ qua lại đông đúc. Đèn giao thông ở ngã tư đãchuyển sang xanh, rất nhiều xe cộ chạy về phía này.
Dương Chiêu nhìn từng chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/80398/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.