Trần Minh Sinh nhận lấy ly, nhưng anh không uống. Anh cầm ly nói với DươngChiêu: “Cô Dương, cô trả lại chân giả cho tôi đi, cứ như thế này tôi bất tiện lắm.”
Dương Chiêu thản nhiên nói: “Anh cứ dưỡng bệnh cho khỏe đã rồi tôi sẽ trả cho anh.”
Trần Minh Sinh: “Cô nói có lý lẽ chút đi.”
Dương Chiêu: “Anh dưỡng bệnh cho khỏe rồi tôi sẽ trả.”
Trần Minh Sinh hít sâu một hơi, nhìn Dương Chiêu. Dương Chiêu thấp hơn anhgần một cái đầu, nhưng vẫn ngửa cổ nhìn anh. Ánh mắt của Dương Chiêu hơi lạnh nhạt, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng và giọng nói thản nhiên của cô, làm cho cơn tức của anh vừa mới bốc lên đã bị giội sạch.
Trần Minh Sinh quay đầu, đặt chiếc ly lên bàn.”Vậy tôi đi trước, chờ khi nào khỏe hơn tôi sẽ tới lấy.”
Dương Chiêu: “Anh phải đi luôn à?”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Dương Chiêu: “Vậy uống hết sữa rồi hãy đi.”
Trần Minh Sinh: “Không cần đâu, tôi cũng không thích sữa.”
Dương Chiêu nhìn ly sữa bị đặt sang bên cạnh, trong ly vẫn còn hơi nóng bốc lên.
“Được rồi, vậy anh về nhà tĩnh dưỡng đi.”
Theo bản năng Trần Minh Sinh định nói lời cám ơn, nhưng nghĩ đến chuyệnDương Chiêu dấu chân giả của mình lại không thể thốt nổi, cuối cùng anhchỉ gật đầu, chống nạng xoay người rời đi.
Dương Chiêu không tiễn Trần Minh Sinh xuống dưới, cô đứng ở bên cửa sổ nhìn ra. Sau khi TrầnMinh Sinh ra khỏi cửa, cô tựa như một bệnh nhân nhàn rỗi không có aicùng trò chuyện, yên lặng đứng bên cửa sổ.
Chờ khi cô đếm tới sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/80395/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.