Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới phun ra một câu: “Fuck!”
Bên kia vọng tới tiếng lạch cạch của quân mạt chược, Trần Minh Sinh hỏi: “Cậu đang ở sòng bài của Lưu Vĩ?”
“Không phải, cậu…” Ngô Kiến Sơn dường như không kịp phản ứng, anh ta kéo ghế bước ra, hỏi: “Giang Danh, là cậu thật sao?”
Giọng Trần Minh Sinh trầm xuống: “Tôi nói gì cậu nghe không hiểu à?”
“Cậu… Fuck!” Ngô Kiến Sơn mắng một tiếng: “Mẹ nó, cậu không chết thật à, tôi cứ tưởng tụi tôi nhìn nhầm.
Trần Minh Sinh trả lời: “Tôi không chết hình như cậu không vui nhỉ?”
“Biến!” Ngô Kiến Sơn nói tiếp: “Cậu không chết sao lại trốn đi thế? Cậu chờ một lát, để tôi gọi cho anh Bạch.”
“Chờ chút.” Trần Minh Sinh gọi anh ta lại: “Bây giờ mấy người ở đâu?”
Ngô Kiến Sơn đáp: “Chỗ của Lưu Vĩ.”
Trần Minh Sinh: “Giờ tôi sẽ qua đó.”
“Cậu đừng qua!” Ngô Kiến Sơn vội ngăn: “Cậu tới làm gì, định chơi mạt chược hả, chờ ở đó, lát nữa tôi gọi cho cậu.”
Ngô Kiến Sơn dứt lời, không chờ Trần Minh Sinh nói thêm, anh ta cúp điện thoại.
Tài xế liếc nhìn Trần Minh Sinh qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cậu đi đâu?”
Trần Minh Sinh đáp: “Trước tiên cứ tới trung tâm thành phố đã.”
Tài xế ấn nút bắt đầu tính cước, quay đầu xe lại.
Đã hơn một năm Trần Minh Sinh chưa quay lại nơi này, tuy vừa xuống máy bay nhưng anh lại không hề có cảm giác xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/2291010/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.