Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Trần Minh Sinh ngồi trong khách sạn hút hết thuốc mang theo người mới dừng lại.
Anh lấy điện thoại trong túi ra, tìm số của Dương Chiêu, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ Dương Chiêu.
Ngoài cửa sổ, xe đông nghịt, người đến kẻ đi, tạo nên những tiếng động ầm ĩ, còn Trần Minh Sinh đứng trong phòng lại có cảm giác chung quanh vô cùng im ắng.
Giống như bao trùm lấy anh.
Điện thoại có tiếng vang lên, Trần Minh Sinh nhìn lại mới biết mình đã vô tình bấm phím gọi.
Giọng Dương Chiêu rất bình thản, cô gọi: “Trần Minh Sinh?”
Trần Minh Sinh cầm chặt điện thoại, nghe giọng cô.
Dương Chiêu nghe một lúc không thấy nói gì, hỏi lại: “Là anh phải không?”
Trần Minh Sinh đè nén cảm xúc quay cuồng trong lòng, khẽ trả lời: “Ừm.”
Dương Chiêu hỏi tiếp: “Anh sao vậy?”
Trần Minh Sinh không biết phải nói gì, Dương Chiêu đợi một lúc lại chủ động hỏi anh: “Anh đi làm về chưa?”
Trần Minh Sinh: “Anh về rồi.”
Dương Chiêu: “Anh ăn cơm chưa?”
Trần Minh Sinh chưa ăn nhưng anh vẫn nói: “Anh ăn rồi.”
Dương Chiêu: “Vậy giờ anh đang ở nhà?”
Trần Minh Sinh: “… Đúng.”
Dương Chiêu cười khẽ một tiếng: “Vậy sao không mở cửa cho em?”
Trần Minh Sinh giật mình, vịn vách tường bật dậy, Dương Chiêu hỏi: “Rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Trần Minh Sinh hoảng hốt: “Anh đang về nhà.”
Dương Chiêu nói: “Mở loa cho em nghe thử.”
Trần Minh Sinh chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/2291003/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.