Trần Minh Sinh nhìn nét mặt cực kỳ nặng nề của Dương Chiêu, mày anh cũng khẽ nhíu. Anh kéo cổ tay cô, “Em đừng hoảng, từ từ nói.”
Tay Dương Chiêu được bàn tay rộng ấm của anh nắm lấy, cũng từ từ bình tĩnh lại. Cô nhìn Trần Minh Sinh: “Em phải đi tìm nó.”
Trần Minh Sinh: “Nó trốn học?”
Dương Chiêu hơi trầm mặc, rồi “Ừm” một tiếng.
“Thằng bé có di động không, gọi điện cho nó trước đã.”
Dương Chiêu gật đầu, lấy di động ra bấm một dãy số.
Nhưng cô nhanh chóng buông xuống, “Nó tắt điện thoại rồi.”
Trần Minh Sinh: “Bình thường em có biết nếu nó trốn học sẽ đi đâu không?”
Dương Chiêu suy tư một lát, rồi lại cầm di động lên bấm gọi. Lần này cô đểđiện thoại rất lâu, đến mức Trần Minh Sinh nghĩ cô sắp tắt máy thì côbỗng nhiên nói chuyện.
“Alo? Cậu là Lưu Nguyên phải không?”
Trần Minh Sinh không nghe được bên kia nói gì, anh nhìn chân mày Dương Chiêu càng lúc càng nhíu chặt.
“Tôi hỏi cậu là Lưu Nguyên đúng không? Dương Cẩm Thiên có đó không?”
“Alo?”
“…”
Dương Chiêu buông điện thoại nhìn nhìn, Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy em?”
Dương Chiêu: “Em trai em thường chơi cùng thằng bé này. Lần trước nó trốn học em tìm được ở chỗ bọn nó.”
Trần Minh Sinh: “Lần này nó không nói cho em biết?”
Dương Chiêu vẫn nhìn chằm chằm vào di động, ngón tay ấn liên tục, có lẽ làgửi SMS, “Dường như nó đang mơ mơ màng màng, không biết em nói nó cónghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/2290960/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.