Kha Nguyệt sực tỉnh ra khỏi suy nghĩ của bản thân, cô luống cuống trước tình cảnh hiện tại, không biết nên làm gì cho phải, rồi tự dưng cảm thấy bản thân giống kẻ thứ ba đang nghe trộm họ nói chuyện thì bị phát hiện vậy
Cô nhanh chóng cúi đầu, ngồi xuống luống cuống nhặt những mảnh vỡ rơi xuống sàn, dù cố trấn tĩnh bản thân hãy bình tĩnh nhưng đôu tay vẫn không ngừng run, nước mắt nơi hốc mắt như sắp tràn ra, có lẽ vì cố kìm nén mà khuôn mặt nhỏ ấy đã sớm đỏ bừng lên
“Kha Nguyệt, cẩn thận đứt tay”- An Nhiễm muốn cúi xuống giúp cô nhặt mảnh thuỷ tinh trên sàn
Quân Hạo cũng không suy nghĩ nhiều liền ngăn cản bàn tay của An Nhiễm
“Em đừng động, đứt tay”
Câu nói của ảnh khiến An Nhiễm ngơ ngác, rồi ngại ngùng nhìn cái đầu nhỏ của em gái, đôi tay không ngừng run rẩy của cô bé mà thu tay lại
Kha Nguyệt thấy hành động quan tâm chị của anh cô đã biết: người đàn ông này yêu chị biết bao, anh sẵn ầng làm mọi thứ để bảo vệ chị…trong đó có cả việc làm tổn thương cô…Kha Nguyệt tự hỏi tại sao người đó lại là mình…
“Aaa”- tiếng kêu của chị vang lên khiến cô tỉnh táo lại
“Kha Nguyệt,máu..là máu…”- cứ thể cả người chị ngã xuống,Quân Hạo như một thói quen ôm lấy cô dựa vào lòng mình
“Không sao,có anh ở đây”
An Nhiễm vốn sợ máu từ nhỏ,chỉ cần thấy máu cả người sẽ mất kiểm soát mà run rẩy, nặng hơn có thể ngất đi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-tinh-yeu/3486628/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.