Ngô Hiểu từ trạng thái tinh thần suy sụp, rất may mắn trở về. Anh tận mắt trông thấy cái chết của cha, bị sức ép phải ngồi tù. Anh vẫn cho rằng, cái chết của bố và tội của mình tất cả đều do Lâm Tinh tố cáo! Nhưng cuối cùng Lâm Tinh đã chứng minh sự thật: “Trái tim chết” của Ngô Hiểu, hay vì sự “phản bội” của vợ.
Nếu anh không còn yêu Lâm Tinh thì đấy chỉ là nỗi đau ngắn ngủi không còn gì đơn giản cho bằng. Nhưng khi anh nói không yêu thì phát hiện tình yêu đã bám rễ tận xương tủy, khắc sâu vào linh hồn anh. Vết thương không kín miệng, nhức nhối không chịu nổi. Bây giờ Lâm Tinh mới hiểu tại sao Ngô Hiểu trốn chạy đến một thành phố xa xôi, giấu mình trong biển người. Có thể lúc ấy anh chỉ nghĩ đến giải thoát duy nhất là tránh xa tình yêu đã đem đến thất vọng và thương đau nhưng không thể quên.
Lúc bấy giờ anh gặp cô gái người Hoa bang Texas. Trên người anh không có nổi một đồng. Ban ngày anh phải tìm những nhà hàng, tiệm ăn nhỏ cần thuê làm những việc cực nhọc, buổi tối đến các quán bar chơi saxo bên bàn khách, cách diễn ấy chẳng khác nào kẻ đi xin ăn. Chủ quán không cho tiền, thu nhập của anh hoàn toàn dựa vào tiền khách cho, có lúc thổi cả tối chẳng được đồng nào lại còn bị khách nhìn khinh bỉ. Hôm ấy cô gái kia đang ăn cơm, thấy bàn bên khách nghe xong một khúc nhạc nhưng không cho anh đồng nào lại còn sỉ nhục. Anh nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-noi-thien-duong/2002895/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.