Edit: Ashe
Sau khi phóng túng ở Tuyết Thiên Mai Viện, Tình Lan ngã bệnh.
Kỳ thật chỉ là một chút cảm lạnh, lúc nói chuyện giọng mũi rất nặng, cổ họng hơi không thoải mái mà thôi.
Vì vậy, mấy ngày nay, Tình Lan chỉ cần mở miệng nói chuyện, Bộ Khê Khách sẽ chăm chú nhìn nàng.
Tình Lan cho là hắn đang quan tâm mình, có chút cảm động, còn an ủi hắn: “Không có việc gì, không giống lần trước đâu, uống chút thuốc là khỏe thôi.”
Đến tối sau khi nằm trên giường, Bộ Khê Khách vẫn còn nói nhăng nói cuội dụ dỗ nàng mở miệng nói chuyện, Tình Lan mới phản ứng, hỏi Bộ Khê Khách: “Chàng đang cố tình để ta nói nhiều sao?”
Bộ Khê Khách nghiêm mặt nói: “Trong tộc ta có phương pháp dân gian, nếu người nào bị cảm lạnh vậy hãy để cho người đó nói nhiều, nói nhiều ấm người, đổ mồ hôi là được.”
Tình Lan bán tín bán nghi, lại nói với hắn vài lời, sau đó đi ngủ.
Tình Lan ngủ thiếp đi, Bộ Khê Khách nhàm chán.
Có trời mới biết, vừa rồi biện pháp dân gian gì kia của Hạ tộc, tất cả đều là hắn bịa ra lừa gạt nàng, liên tục hỏi lung tung đủ thứ để nàng nói chuyện, chẳng qua là muốn nghe giọng nói của nàng. Giọng nói của nàng bây giờ, nghe như tiếng trẻ con bập bẹ, khiến người ta yêu thương, hắn không nhịn được muốn nghe mãi.
Bộ Khê Khách tự kiểm điểm chính mình, giúp Tình Lan vén góc chăn, cúi đầu hôn lên trán nàng, ôm nàng ngủ.
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-nhan-gian/3355400/chuong-34.html