Edit: Annie
Lúc leo xuống, Bộ Khê Khách muốn ôm Tình Lan, nhưng vì có người đang nhìn nên Tình Lan kiên quyết nói mình có thể tự làm.
Bộ Khê Khách chậm rãi ồ lên một tiếng, nhảy xuống khỏi cây, rồi ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Nàng xuống bằng cách nào? Hắn ôm ngực, nhướn mày cười nói “Hay là, nàng vẫn muốn ngồi trên cây.”
Tình Lan sững sờ trong chốc lát, phất tay đuổi thị vệ: “Các ngươi... Các ngươi xoay người qua chỗ khác hết đi.”
Từng người họ xoay lại, Tình Lan mới chậm rãi cúi người nhích từ cành cây đến thân cây.
Phí hết sức lực cũng chỉ di chuyển được mấy tấc.
Bộ Khê Khách: “Điện hạ muốn xuống kiểu gì? Không bằng Bộ mỗ lên đón nàng? Được không?”
Tình Lan nhìn dáng vẻ kia của hắn, bỗng nhiên dũng cảm, nói: “Chàng xuống thế nào ta sẽ làm thế ấy.”
Nói xong, nàng đứng dậy cẩn thận từng li từng tí, nhìn xuống phía dưới tàng cây, động viên mình: “Cũng không cao lắm.”
Bộ Khê Khách khẽ giật mình, không ngờ nàng thật sự muốn nhảy, vội vàng dang hai tay bổ nhào qua.
Tình Lan nhắm mắt lại quyết định chắc chắn liền nhảy xuống, Bộ Khê Khách vững vàng đón lấy nàng, tiện tay xoay nửa vòng.
“Tiểu cô nương thật to gan!” Bộ Khê Khách tức giận nói “Kính xin điện hạ về sau cho Bộ mỗ một con đường sống.”
Tình Lan đối mặt hồi lâu với Bộ Khê Khách, che miệng nở nụ cười: “Ta biết chàng sẽ đón được ta.”
“... Điện hạ, hoàn toàn thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-nhan-gian/3355384/chuong-18.html