Edit: Diana
Sau khi Tình Lan nằm xuống, vẫn một mực không dám nhìn Bộ Khê Khách.
Bộ Khê Khách cũng không có động tác gì, một tay hắn chống đầu, nhìn về phía Tình Lan, tựa như cứ định nhìn chằm chằm như vậy cả đêm.
Cho dù không thấy Bộ Khê Khách, Tình Lan cũng không chịu nổi ánh mắt đó của hắn, yên lặng một lát, Tình Lan nằm thẳng tắp, duỗi tay che mắt Bộ Khê Khách.
Đáng tiếc là do không nhìn Bộ Khê Khách, Tình Lan không che đến mắt mà ngược lại đụng phải miệng hắn.
Bộ Khê Khách nhẹ giọng cười, thổi khí vào lòng bàn tay nàng, thuận thế kéo tay nàng cầm trong tay, nằm ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Tuy quy củ này của các nàng không hợp lý, nhưng mà có thật nhiều đèn, giúp ta thuận lợi nhìn nàng một đêm, nàng che cũng vô dụng.”
Tình Lan một lần nữa cứng ngắc.
Bộ Khê Khách nhéo nhéo ngón tay nàng, cau mày nói: “Tay điện hạ sao lại lạnh như vậy?”
Hắn nói xong lại động thủ muốn sờ tay kia của nàng: “Nàng lạnh không?
Tình Lan chợt lắc đầu, nhỏ giọng đáp lời hắn: “Ta không lạnh.”
Bộ Khê Khách cũng không nghe nàng nói suông, nắm lấy tay kia của nàng, mò tới một cái trâm cài tóc.
Hai người đều ngừng lại.
Bộ Khê Khách kinh ngạc một lúc, nói: “Trước khi xin cưới công chúa, ta từng nghe Tô tiên sinh nói qua, công chúa là viên ngọc quý trong tay của Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu, lại là bảo bối của tiên đế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-nhan-gian/3355373/chuong-7.html