“Cháu vào ngồi đi, đừng khách sáo nhé,” phu nhân Sakura nở nụ cười hiền từ mời Tamako.
“Dạ cháu cảm ơn ạ,” Tamako e dè ngồi xuống chiếc ghế êm ái trong phòng khách sang trọng.
“Mà cháu tên gì nhỉ?” phu nhân Sakura hỏi với giọng nói nhẹ nhàng
“Em ấy tên Yuhi Tamako, mẹ ạ,” Yatsuda lên tiếng
“Con trai à,” phu nhân Sakura nhíu mày, “hình như mẹ đâu có hỏi con nhỉ?”
Yatsuda im lặng cúi đầu, đôi má ửng đỏ như một đứa trẻ mắc lỗi. Anh biết rằng mình đã lỡ lời, nhưng không biết phải sửa chữa thế nào.
“Đáng lẽ thì giờ này con phải ở trên phòng học đúng không con trai của mẹ?” phu nhân Sakura nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói vẫn giữ nguyên sự dịu dàng.
Yatsuda gật đầu vâng lời, đứng dậy và bước từng bước nặng nề lên cầu thang. Đứng từ trên cao nhìn xuống nơi Tamako đang ngồi, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác hụt hẫng, nơi đáy mắt dâng lên sự tiếc nuối khó có thể nói thành lời.
Tim anh đập nhanh hơn khi nhìn xuống thấy nụ cười nhẹ nhàng của Tamako. Vẻ đẹp tinh khôi và sự dịu dàng của cô khiến anh say đắm. Trái tim anh rộn ràng, như muốn vỡ òa mỗi khi nhìn vào ánh mặt cô.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, xé toạc bầu không khí trong phòng, bà Hana lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi áo, liền ra ngoài nghe máy.
“Alo, Hana nhà Yuhi xin nghe.”
“Chị à… mẹ mất rồi,” giọng nói của cô Mai nghẹn ngào vang lên từ đầu dây bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-muoi-nam-em-yeu-anh-mot-kiep-nhan-sinh/3574226/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.