Tamako dẫn em trai đến cửa hàng tiện lợi vào buổi chiều muộn, khi màn đêm bắt đầu buông xuống.
Những giọng nước mắt lăn dài trên má Tamako, không ngừng rơi xuống. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cảm xúc trong lòng quá mạnh mẽ, nó khiến cô không thể kìm nén được. Côgiấu những tiếng khóc, thay vào đó là những tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng không che giấu được nỗi đau của cô.
Suốt chặn đường, Tamako vừa đi vừa khóc nhưng cuối cùng cô cũng đã đến được cửa hàng tiện lợi. Cô ngồi trầm ngâm một lúc trên chiếc ghế, rồi quyết định lấy chiếc điện thoại phổ thông từ trong túi áo ra. Chiếc điện thoại cũ kỹ với màn hình nhỏ và bàn phím cứng đã đồng hành cùng cô suốt bao năm tháng, như một người bạn tri kỉ thời thơ ấu.
Bằng hững ngón tay run rẩy, Tamako bật điện thoại lên, cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi bắt đầu bấm từng số điện thoại quen thuộc. Khi số điện thoại cuối cùng được bấm xong,cô liền nhấn nút gọi
Sau vài tiếng chuông vang lên từng hồi dài, đầu dây bên kia có tiếng bắt máy. Giọng nói quen thuộc của mẹ cô vang lên, ấm áp và đầy lo lắng:
“Tamako, con đó à?”
“Mẹ à…con đây” Tamako không kìm được nữa, nước mắt lại trào ra. Cô cố gắng nói nhưng giọng nghẹn ngào:
“Tamako, có chuyện gì vậy? Con đang ở đâu?”
“Con đang ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng mà…bố về rồi” Tamako cúi đầu, những giọt nước mắt khẽ rơi xuống bàn phím điện thoại.
Đầu dây bên kia im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-muoi-nam-em-yeu-anh-mot-kiep-nhan-sinh/3574224/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.