Giọng anh khàn đặc nhưng không hề khó nghe, thậm chí Giản Yên còn cảm thấy trong lời nói vừa rồi lại có một chút độ ấm.
“Không cần đâu!” Giản Yên vội vàng từ chối. “Anh có chiếc áo khoác nào dài quá đầu gối không?”
“Em lạnh sao?” Sở Vận Hoa khẩn trương tiến tới cạnh cô, sự lo âu rõ ràng hiện lên nơi đáy mắt.
Thế nhưng Giản Yên lại chẳng hề nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhặt đó. Tâm trí cô lúc này chỉ tập trung đến việc làm thế nào để trở về phòng của mình.
“Nếu anh có thì cho tôi mượn. Dù tôi chỉ khoác tạm chưa đầy hai phút rồi sẽ cởi ra ngay nhưng nhất định sẽ giặt sạch sẽ trước khi trả lại.”
Hà Như sẽ không thể nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc bên trong, cô cũng có thể nói đại rằng mình cảm thấy hơi lạnh nên mượn tạm áo của cậu ta để khoác, suy đi nghĩ lại thì phương án này là hợp lý nhất rồi.
Nghe đến đây dường như Sở Vận Hoa đã tường tận được suy nghĩ của Giản Yên. Anh
trầm mặc một chút rồi dứt khoát xoay người. Trước khi rời đi còn để lại mâỳ từ:
“Đợi tôi một chút!”
Lúc Sở Vận Hoa mở cửa đỉ ra ngoài, Giản Yên còn tưởng rằng anh ta qua bên phòng cũ để tìm đồ. Cho tới khỉ người kỉa lần nữa xuất hiện, cầm trên tay bộ quần áo cô đã chuẩn bị sẵn cho chuyến đi này thì Giản Yên thật sự hoảng hốt:
“Ôi trời! Ai bảo anh tự qua bên đó lâỳ đồ chú?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-don-phuong/3485153/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.