Chẳng biết có phải thân thể mệt mỏi vì vừa mới nôn xong hay cảm giác dễ chịu do bàn tay Sở Vận Hoa vuốt ve trên đầu truyền đến đã khiến cho Giản Yên cứ thế yên ổn mà thiếp đỉ.
Người đàn ông này hôm nay cẩn thận, tỉ mỉ, nhẫn nại với cô quá mức, như thể hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Trong giấc mộng, thân thể Giản Yên bị một lồng ngực trần trụi đè chặt. Anh ta đặt lên khuôn mặt cô từng nụ hôn nhỏ vụn, từ trán đến mắt môi, xương quai xanh gợi cảm. Giản Yên theo bản năng vừa muốn né tránh, vừa muốn nhìn rõ người nọ thế nhưng chẳng hiểu sao, đôi mắt kia giống như bị khóa lại, không thể nào mở ra nổi.
Bàn tay to của người nọ chẳng hề yên phận, theo vạt áo dài rộng khẽ luồn vào cơ thể cô, từng chút một tìm đến nơi căng đầy sức sống kia mà nhào nặn, xoa nắn.
Giản Yên hoảng hốt, cố gắng dùng sức vẫy vùng. Rõ ràng là mơ mà sao cảm giác lại chân thật đến thế!
“Yên, đừng sợ!”
Âm thanh trầm khàn, dụ hoặc bất chợt
vang vọng bên tai cô, quen thuộc tới mức khiến cho Giản Yên hoang mang cực độ.
Người gọi cô là “Yên” trên đời này nhiều vô số kể. Thế nhưng có một người chỉ gọi một lần mà khiến cô nhớ mãi không quên. Chính là khoảnh khắc ở bên cạnh hồ bơi, Sở Vận Hoa đã gọi tên rồi nhào đến hôn cô.
Âm thanh thiết tha, tựa như tìm lại được kỷ vật đã mất đó khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-don-phuong/3485148/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.