Tại sao ư?
Sở Vận Hoa khẽ nhéo nhéo mi tâm. Anh cũng không thể rõ là tại sao nữa!
Chẳng biết có phải vì muốn để lại chút mặt mũi cho Phùng Cẩn Mai hay khoảnh khắc nhìn thấy Giản Yên cùng với thăng bạn tốt của anh, tay trong tay rồi liếc mắt đưa tình với nhau như ở chốn không người đã khiến anh đổi ý?
Chỉ biết rằng lúc đó nơi đáy lòng ngập tràn mùi vị khó chịu, thật sự rất khó nuốt trôi.
Sở Vận Hoa càng nghĩ đáy mắt càng trở nên âm u giá lạnh, giọng nói phát ra chẳng hề mang một chút độ ấm:
“Coi như đây là lần cuối cùng tôi chừa lại cho cô chút mặt mũi:
Phùng Cẩn Mai thần sắc tái mét, không cam chịu nhìn bóng lưng cao lớn dứt khoát rời đi. Bàn tay cô ta siết chặt lại, móng nhọn cắm vào sâu da thịt đau nhói, nghĩ đến cái tên mà trước đây Sở Vận Hoa đã vô tình viết lên trong trang vở, ánh mắt cô ta lại ngập tràn thống hận.
Tất cả đều là vì con khốn kial o0o
Từ ngày có bầu, quỹ đạo cuộc sống của Giản Yên hoàn toàn thay đổi. Nếu không cần thiết, cô sẽ hạn chế tối đa việc ra khỏi nhà. Thời gian rảnh rỗi sẽ chỉ ưu tiên cho việc nghỉ ngơi, tịnh tâm mà thôi.
Buổi tối ngày hôm nay cũng vậy. Theo thường lệ cứ đến tầm hai mươi giờ là cô sẽ uống sữa bầu. Giản Yên ngẫm nghĩ, cảm thấy thật may mắn vì sau bữa ăn tối, ba mẹ rất ít khi vào phòng riêng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-don-phuong/3485138/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.