Không có gì bàn cãi nếu như nói rằng, không ai sống thiếu ai sẽ chết đi. Chẳng qua, có những người, khi đặt một ai đó vào trong tim mình thì liền đặt rất nặng, rất sâu đến mức tạo thành một vết lõm lớn, cho dù sau này có kiên quyết vứt họ ra khỏi tim mình thì cũng không cách nào lấp đầy được cái hố sâu ấy.
Ngô Cẩn Ngôn tỉnh dậy, mặt trời đã hé dưới chân đồi bên kia.
Giường lớn vẫn vậy, gian phòng vẫn như một năm trước, chỉ là kê thêm một cái bàn học, lắp thêm đèn chống cận và những chồng sách vở bị lật đi lật lại đến muốn tơi tả.
Một năm này, Ngô Cẩn Ngôn đã cao thêm một chút. À không, cao lên thấy rõ hẳn. Cũng đúng thôi, cô là thiếu nữ tuổi ăn tuổi lớn, giờ cũng đã bước sang tuổi mười bảy.
Cô ngồi lên, hai mắt đờ đẫn vì giấc ngủ nông của mình song quyết định không ngủ tiếp. Cô vẫn còn bài tập, vẫn còn nhiều mục tiêu cần được hoàn thành trong hôm nay.
Từ chín tháng trước, cô đã quyết tâm sẽ trở thành một hình dạng tốt hơn.
Ít nhất, khi có cơ hội gặp lại người đó, cô sẽ không còn là một đứa trẻ chỉ biết chơi game và đọc truyện, không còn là một đứa trẻ tính khí bất thường sáng nắng chiều mưa, không còn là Ngô Cẩn Ngôn của ngày trước.
Ít nhất, khi có cơ hội gặp lại người đó, cô sẽ là một phiên bản tốt hơn, xứng đáng hơn, an toàn hơn với người.
"Cho dù là...chị dường như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-cua-chung-ta/3509587/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.