Chương 49
Chiếc ô tô đen ngừng lại. Khu nghĩa trang rộng lớn hiện ra trước mắt. Trời đã phủ kín những đám mây đen, đoán rằng sẽ chuẩn bị một đợt mưa dầm thứ mười trong tháng.
Ngô Cẩn Ngôn từ ghế phụ bước xuống, trên người mặc một chiếc sơ mi đen, đây cũng là lần đầu tiên cô mang nó khoác lên người mình.
Cô đứng quay lưng về phía xe, mắt nhìn thẳng về nơi tịch mịch ấy. Đứng trên cao, nơi này dường như lấp kín những bia mộ, bảo vệ những linh hồn khỏi bụi trần cũng như là nơi trú ngụ an toàn của họ cho đến khi được hoá thân vào một cuộc đời mới.
Trần gian chỉ là cõi tạm. Ngô Cẩn Ngôn đã từng nghe ai đó nói như thế. Cho nên cô nghĩ, mỗi người chỉ cần hoàn thành tốt sứ mệnh của mình ở một cuộc đời thì cuộc đời kế tiếp sẽ càng hạnh phúc, bình yên.
Thế nhưng cũng thật buồn.
Người rời đi đến chốn yên bình, người ở lại thì hứng đủ mọi giông tố.
Cô vô thức nhìn đến bố mẹ, nhìn đến Tần Lam bằng đôi mắt chứa đầy u uất.
Một ngày nào đó họ không còn nữa thì sao?
Cô chẳng dám tưởng tượng đến khi căn biệt thự rộng lớn không còn tiếng cười nói, chiếc tivi bố mẹ thường xem phủ kín bụi mịn, bàn bếp không còn mùi thức ăn, đi chơi về căn nhà không còn sáng đèn, không ai chờ đợi, không ai chào đón.
Có lẽ sẽ rất cô đơn.
Hoặc, có lẽ sẽ rất nhanh có nhiều điều mới, khiến cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-cua-chung-ta/3462746/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.