"Tần Lam, chị sẽ yêu không?" 
Ngô Cẩn Ngôn đến trước cổng nhà, dừng bước, trên lưng vẫn còn sức nặng. 
Khu nhà tĩnh lặng, hàng xóm đã tắt điện gần hết, chỉ có ánh đèn đường vàng nhạt. 
Cô hơi cúi đầu, giọng nói khàn đặc, gần như chỉ còn mỗi hơi thở yếu ớt: "Chị sẽ yêu một người nào đó, đúng không?" 
"Tôi nghĩ, người đàn ông ấy ắt hẳn sẽ rất xuất chúng, rất mạnh mẽ, hay thậm chí là cao hơn chị rất nhiều..." Cô chợt hơi cười. "Vì chỉ có như thế mới có thể làm chị hạnh phúc, mới có thể bảo vệ..." 
Tần Lam dùng hết sức, lấy tay chặn miệng cô lại. 
Nàng nghẹn giọng: "Nhưng mà..." 
Bàn tay có chút run rẩy, từ từ buông thõng xuống: "Em đã hứa là..." 
"Em sẽ bảo vệ chị." 
Dứt câu, mũi Cẩn Ngôn chợt đau nhức dữ dội. 
Cô đã quên mất rằng bản thân đã hứa với nàng điều đó. Cô cũng đã quên mất rằng khi ấy cô hứa có bao nhiêu quyết tâm. Những lời hứa bồng bột nhất thời xúc động, không ngờ lại có người động lòng và chờ mong. 
Tần Lam lúc này, nước mắt không khống chế nổi mà tuôn ra khỏi mi. 
"Aizz." Ngô Cẩn Ngôn bối rối. "Chị đừng khóc." 
Người kia khóc càng tức tưởi. 
"Nào..." Cô giữ nàng trên vai, đi tới đi lui, mặt đen một cục. "Tần Lam chị đừng khóc." 
Nàng giữ chặt cổ áo cô, tự mình kiềm lại. 
"Bố mẹ còn trong phòng khách..." Cẩn Ngôn hơi mệt, cô liếc mắt vào nhà. "Nếu chị khóc...họ nhất định sẽ tra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-cua-chung-ta/3386580/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.